Tôi trởvề lại Mỹ trong hai tuầnlễ đầutiên cứ nửađêmvềsáng là giậtmình
tỉnhgiấc, khoảng mườimột giờrưỡi đingủ nhưng vàokhoảng một hai giờsáng là
tỉnhgiấc. Giờđó ở Việtnam độ bốn hay năm giờchiều là giờ tôi vừa ngủ xong
giấctrưa, cókhi còn nằm trong một nhà xoabóp chân, như conchim trốn nắng,
comình trong phònglạnh mátrượi để tránh cáinóng hừnghực rítrịt bênngoài. Và
rồi sauđó tôi sẽ chuẩnbị cho những cuộcvui đến canhthâu. Bỏhết mọithứ dồndập
nổitrôi bênngoài, bảnthân cánhân tôi cứthế mỗingày tìmđược một niềmvui, xem
mọithứ trênđờinày trởthành một ânsủng, là mónquàtặng quýbáu của cuộcđời. Dođó
khi vềtrởlại bên xứMỹ buồnmuônthuở này, đến nửađêm mỗilần tôi tỉnhgiấc, một
cuốnphim ngắn về một sựkiện xảyra trong thờigian 5 tuần tôi ở Việtnam cứ
chiếulại rõràng như phim HD. Khi tôi cố dỗ được giấcngủ tiếp nhưng một giờ sau
lại mơmơmàngmàng tỉnhdậy xemtiếp cuốnphim khác, đôikhi lẫnlộn cả phim xxx.
Cólúc tôi cũngcó xem trùng phim, nhưng được đạodiễn khác quaylại nên xem mãi
chưa chán. Nay thì mọisự đã đỡ rồi nhưng tôi vẫn tỉnhgiấc sớm hơn thườnglệ,
vẫncòn tiếptục xemtiếp những cuốnphim phầnlớn do chính tôi đạodiễn. Rồi theo
thờigian mọithứ phainhạt dần, chuyện mờ chuyện tỏ. Tôi lại tập cáithói dỡlại
những tấmhình chụp bên quênhà ra xem, lại nhớ... Tôi lại càng thấyrõ mình
đúnglà conchim viễnxứ, mờmịt chốn trờixa.
Sựkiện: Nhậpcảnh Phitrường Cựukimsơn vào một buổitối thángchín...
Tôi quansát nhậnthấy phầnlớn dânÁchâu với hànhlý kềnhcàng đều bị đẩyqua khu
hảiquan khámxét hànhlý. Riêng phần tôi khi bị đưa qua khâu nầy, tôi có mộtsố
quàcáp mangtheo bị tịchthu.
Tìnhtự: Tôi nghe nóngran cả mặt, cảmthấy nghẹnlời thốtkhôngthànhtiếng. Thật
đángkiếp! Chẳngphải là viênchức hảiquan Mỹ kia đã cho tôi thêm một cơhội nữa
sao?
Anhta cầm tờkhaibáo hảiquan vevẩy và lặplại câuhỏi cũ, gằngiọng nhưng rõràng
từng tiếng một:
"Hànhlý có thịt không?"
Tôi cũng đã tựtin lặplại câutrảlời, nói giọng chắcnịch:
"Tuyệtđối là không!"
Diễnbiến: Ba kiện hànhlý của tôi đãđược chiếuqua máyquangtuyếnX đang nằmđợi
xét trên đườngbăng. Vị hảiquan kia giữlại kiệnđồ tonhất, mởtungra để khám.
Saukhi lấy dao cắtmở mộtvài túiquà, anhta bốc trúng một góiquà todày, cầm
bópnắn mộtđỗi, xong tháo lớpgiấy góiquà bênngoài ra. Ôkìa, giốngnhư anhta
làmphép phùthuỷ vậyđó, mấy gói tômkhô khôngbiết của ai tặngcho tôi nay chúng
bỗngchợt biếnthành những khúc lạpxưởng chắcnịch hấpdẫn!
Khốnnạn đời con rồi bác ơi! Thếmớibiết sựđời chẳngcógì tuyệtđối cả. Lúcđó
tôi biết chodù mình có phânbua cũng vôích vì sẽ chẳngcó ai tinvào lời
giảithích của tôi. Những người tặngquà cho tôi đều đãtừng qua Mỹ nhiều lượt
và biếtrõ luật cấmnhập thịt của hảiquan Hoakỳ, thếmà tôi vẫn dínhchấu
mộtcách oanức. Hômtrước đó khi côemhọ tôi mua thêm mấy hộp bánhtrungthu, nó
nóirõ và nhấnmạnh là bánh chỉcó nhân hạtsen và đậuxanh mà thôi nhưng tôi đã
không chịunhận. Nhưvậy đâuthểnào nó kèmthèo mấy bao lạpxưởng? Tôi đứng
đựcmặt ra, thừngười imlặng nhìn viênhảiquan trẻtuổi nhưng khảkính đángsợ đầy
quyềnuy kia giơ xâu lạpxưởng lêncao vẫyvẫy như đang trìnhdiễn cho các
đồngnghiệp khác được ngắmnghía chiếnlợiphẩm của mình. Anhta mang hộchiếu Mỹ
của tôi đivề phòngriêng kiểmtra cả hơn 15 phút, chắcthấy tôi khôngcó viphạm
nào đángkể trướcđây nên khi anh quaylại đòi phạt tôi 300 đôla. Bốn năm
trướcđây tôi cũng có gặp rắcrối với hảiquan saukhi từ Trungquốc về muagiùm
cho ngườiquen mười mấy hộp thuốcdán "caohổcốt" — người nầy thì thật đáng
mắng cho mộttrận! Tôi nghenói cóngười viphạm lệnhcấm bịphạt cả ngàn đô.
Nỗibứcxúc của tôi khôngphải chỉ dừng ở sựviệc bị phạtvạ mộtcách oanuổng màlà
cái cảmgiác nặngnề của kẻ bịbắt quảtang là mình nóidối! Tôi đã cốgắng tránh
không phạmluật, ngaycả khi đi bộ quađường khi đènđỏ lúc nửađêm vắngxe mà tôi
cũng chưatừng phạmphải (ngoạitrừ khi tôi đến Nữuước, nơi mà ngườita không
vượtqua đường lúc đènđỏ là làm khác thiênhạ!) Tôi đồngý đóng tiềnphạt để
mọisự choxong càngsớmcàngtốt, nhưng cũng cố vớtvát nói thòng thêm một câu:
— Tôi thề với Chúa là nếumà tôi biếtđược trong hànhlý tôi có lạpxưởng thì
tôi chếtliền tạichỗ!
Vị hảiquan nhìn tôi ngẫnngười ra trước lờithề độcđịa của tôi, anh nói: "Đồ
trong hànhlý của anh là anh phải biết chứ!" Tôi tính nóithêm là vănhoá
"xứtôi" khôngchophép tôi mở góiquà trướcmặt ngườitặng, nhưng cảmthấy cái
quanniệm "xứtôi" thiếumất tínhgiaicấp và tínhĐảng (Dânchủ Mỹ) nên ngậmcâm
luôn.
Xong, nhưng vẫn chưađược thahẳn, anh hảiquan bắtđầu lênlớp chớpnhoánh cho
tôi vài câu vềviệc thếnào là ýthức tựgiác của một côngdân Hoakỳ. Cóđiều là
tôi khôngthích câuhỏi nầy của anhta: "Anh vào côngdân Mỹ baonhiêu năm rồi?"
Tôi nói, "Lâurồi!" và nhẫmtính trongbụng là đã 24 năm rồi. Cáiviệc tôi vào
côngdânMỹ lâumau có làm đẳngcấp côngdân tôi thấp hơn anhta không hả? Lầnnầy
thì anhchàng hảiquan nầy mấtluôn cả tínhĐảng (politically correct). Nhưng
ngườita ai cũng nói, cải với cảnhsát hảiquan là chết, bấtkỳ ở xứ nào. Họ
được huấnluyện kỹcàng để bắtnạt dân nhậpcảnh và ngaycả thườngdân của xứhọ!
(Tôi có ngườibạn khi nhậpcảnh Anhquốc, bị quạt cho một trận tảtơihoalá, dù
anh không phạmlỗi gì. Thựcsự chẳngai lạgì những khuônmặt táobón của các
nhânviên hảiquan tứxứ. Thựcra cũng có ngoạilệ chứ! Thídụ có điều đángnói là
lầnnầy tôi về Việtnam thì kháchẳn, khi nhậpcảnh phitrường Tânsơnnhất tôi đã
gặpđược một cô sĩquan hảiquan rấtlà nhãnhặn, dù tôi chẳng kèmtheo đồngđiếu
nào trong hộchiếu. Một bônghồngcàiáo trên tráitim của chị chiếnsĩ nămxưa
vềthành!)
Ảnh chim do Nhiếpảnhgia Đôn Đô tặng
Thựcsự chẳngcòn ai lạgì điềuđó vìlẻ họ là những người đã đấutranh trongsuốt
mấy mươi năm daidẳng và saukhi giànhđược chínhquyền họ phải hànhxử nhưthế để
bảovệ chiếcghế quyềnlực của họ và cho concái dòngdõi thếquyền của họ. Nhảra
thì chết! Một ngườibạn của tôi nói: "Nếu tấtcả những quốcgia trên thếgiới
đều làmtheo cách hànhxử ynhư Việtnam thì cả thếgiới nầy là một nhàtù khổnglồ
— [chuồng chim] — và tấtcả chỉlà nghèođói lạchậu!"
Đóngvai conchim đứng ngoài lồng, mỗingười chúngta ai cũng nhậnra những điều
nêutrên, nhưng điều đángnói là có những ngườitrongcuộc khônghề nhìnthấy được
điềuđó, hoặc cóthấy nhưng lại giảlơ đi. Chim trong lồng cóthể đang lắngnghe
tiếng chim hót ngoài lồng nhưng đành bótaychịuchết khônglàm gìđược vì
đụngchạm rễmádâydưa quánhiều. Quảlà một điều khôngmay cho xứmình vậy.
Tôi cấtlên được tiếngca vì tôi là conchim xổlồng. Tôi thích tựví mình như
một conchim lạcđàn xổlồng bayxa, hay đúnghơn là conchim viễnxứ. Trong mối
cơduyên trờiđịnh đã khiếnxui đẩyđưa tôi bay rakhỏi cái lồngtre Việtnam từ
thuở cánhcửa lồng còn bị xiếtchặt ghêgớm. Tôi đã bay langthang ngoài
bầukhíquyển tựdo nhởnnhơ ngoài lồng, trỏmắt nhìn đám chim đóikhát nhônháo
trong chiếclồng bưngbít chíntầng ràođón. Kểtừ thời "đổimới" cánhcửa đãđược
hémở chonên cũng đã cóthêm những đàn chim khác tungbay, kểcả mộtsố chim con
"đầuđàn" thuộc tầnglớp conôngcháucha lầnluợt rờibỏ tổấm rađi, có con bayđi
bayvề, như những conchuồnchuồn "khi vui chúng ở khi buồn chúng bay"... Tôi
cảmthấy chuaxót và tộinghiệp cho đàn chimViệt bầuđoàn cònlại, chúngnó chỉcòn
biết baynhảy và cất tiếnghót âmthầm trong lồng mộtcách nhẫnnhục và chịuđựng
đã mấy ngàn nămnay, hyvọng ngàymai tươisáng hơn, nếucó, nhưng đólà đểcho
thếhệ concháu họ.
Côngbình mà nói, Việtnam ngàynay thựctế đã đạtđược những thayđổi và tiếnbộ
đángkể trên nhiều lãnhvực, nhấtlà vềmặt kinhtế. Chắc nhiều người trong
chúngta vẫncòn nhớ là vào những tháng đầu năm 1975 trước 30 thángtư, ngânkhố
Sàigòn chỉcòn chưa đến 107 triệu Mỹkim dựtrữ ngoạitệ, và trongsuốt haimươi
năm chiếntranh chođến thờiđiểm đó MiềnNam Việtnam cơhồ sống bằng việntrợ
chiếntranh của Mỹ và nềncôngnghiệp (thờiđó ở miềnnam gọilà "nềnkỹnghệ")
nontrẻ không sảnxuất đượcgì ngoài các sảnphẩm "kỹnghệnhẹ" nhưlà vảivóc,
giàydép, xàbông, kemđánhrăng, đồtiêudùng, v.v., mà ngaytrong trong lãnhvực
nôngnghiệp — gạođường phải nhậpkhẩu ("nhậpcảng"). Năm 2009 chứngkiến Khobạc
Nhànước giảingân 2 lần, nỗilần trên 20 tỷ đôla để thực hiện kếhoạch kíchcầu
kinhtế (dịch theo chữAnh "stimulus plan"). Và trong khi cả thếgiới đang
trongvòng trìtrệ khủnghoảng kinhtế, tỷlệ pháttriển giatăng cùng năm vẫn
đạtđược ở mức trên 5% và đồngthời hốixuất cóphần ổnđịnh cả gần 15 nămnay
mặcdù mức lạmphát cóphần tăngcao hơn kểtừ hai năm 2008, 09 vềsau sovới những
nămtrước. Khắp cảnước đâuđâu cũng thấy xâydựng và sảnxuất — sốlượng xuấtkhẩu
gạo và càphê đứng hàng thứhai trên thếgiới. Cóngười bảolà nếu phe MiềnNam
thắng (?) thì ngàynay Việtnam sẽ khá hơn baygiờ rấtnhiều. Giảđịnh đó cũng
rấtcóthể, nhưng cũng chưachắc! Sau hơn 300 năm chiếntranh từ thời
Trịnh-Nguyễn Phântranh chođến năm 1989 sau khi bộđội Việtnam rútkhỏi Cambốt,
Việtnam mới thựcsự có hoàbình thậtsự để khởisự xâydựng đấtnước. Hãy còn
chiếntranh thìdù là có ôngThánh thì cũng chịu bótay. Cái thờiđiểm batrăm năm
trước của thuở xaxưa đó nước Mỹ chưa thànhhình, chỉ mới bắtđầu xâydựng từ
nềnnôngnghiệp, và ngàynay họ đã thànhcông với bàibản lớplang sẵncó chokhông
dưới dạng traođổi duhọc và đăng trênmạng về hầuhết các lãnhvực pháttriển
cầnthiết về luậtpháp, hệthống kinhtế, kỹthuật, v.v... Nhưng tạisao ta
khôngchịu họchỏi từ họ nhỉ? 4000 năm kinhtế (khôngnói "vănhoá" vì ởđây ta
ứngdụng hai câu châmngôn "có thực mới vực được đạo" và có "phúquý [mới] sinh
lễnghĩa") của ta chưa bằng thờiđiểm 100 năm trướcđây của họ! 4000 năm vănhoá
của ta làgì nếu khôngphảilà nền vănhoá vaymượn từ Trunghoa. Ngàynay chúngta
phải bắtđầu họclại. Từđâu nhĩ? Mỹ? Tângiaba? Hay cũng lạilà của Tàu?
Ậy, aikia đừng chớ quên ngợikhen đánhbóng lại những viên ngọc sángngời
hiếmquý, giốngnhư trong bao đựng hạt càphê xuấtkhẩu giữa mớ hạt hỗntạp cũng
có thững hạt chín đúngthì, đâuphảilà ítoi. Những ngày ở Việtnam và những
thànhphố tôi đã điqua vào mùaHè 2009, từ Đànẵng xuôi nam về miềnTây đến
Vĩnhlong, ngoạitrừ nỗi khóchịu trên những tuyếnđường ngợp ngựaxe khi rakhỏi
Sàigòn xuống miền Hậugiang, đoạnđường ngoài miềnTrung không đếnnổi kẹt lắm
tuy đường cũ và quá nhỏ. Trướcđây tôi cũng đã có điqua những vùng ngoàiBắc,
đườngxa có chỗ còn tệhại hơnnhiều, thídụ: đoạnđường từ biêngiới Móngcái về
Hòngai, Vịnh Hạlong. Vậy cógìđâu để khen? Có chứ. Đànẵng là một thànhphố
sạchsẽ dễthương anninh nhất so với những thànhphố khác. Xecộ bớtđôngđúc và
nhịpsống bớt ồnào hơn trong Nam rấtnhiều. Về mặt trịan, có người nói cho tôi
hay côngan ởđây là bạndân, nhiều côngan mặc thườngphục tớilui trên đườngphố
với nhiệmvụ chính là để bảovệ ngườidân. Nạn trộmcắp cơhồ ít xảyra. Việc nầy
còn phải chứngthực với ngườibảnxứ. Tuynhiên cóđiều tôi chắcchắn là chưa hề
gặp một côngan nào mặc đồngphục cả trên đườngphố ởđó. Tươngtự nhưvậy Vũngtàu
cũng là một thànhphô vắngbóng côngan — nửađêm ngồi ngoàibiển uốngbia, chỉ
thấy người vuichơi qualại, thiếunữ còn nhởnnhơ ănkhuya ở vài ngõngách
phốđêm. Tươngtự, Quynhơn, Nhatrang... Nếu nói là thời tháibình ngủ để cửa
bỏngỏ thì Thịtrấn Bồngsơn cóthể được xếplên đầu danhsách. Tôi cóthể
chứngthực được điều này.
Cóngười sẽ bảo thếthì cứ nhìn hiệntrạng kinhtế của nướcta ngàynay nhưvậy đã
khá hơn xưa nhiều, sao cóngười lại cứ phànnàn mãithế cơ? Ậy, sựthể toàndiện
trên lăngkính vĩmô nếu mangra sosánh chơi thì chũng giốngnhư, dưới lăngkính
"vimô", thídụ, gói bánhtráng hiệu Conchuồnchuồn — hay hiệu nào cũng thế --
xuấtkhẩu bàybán tạicác cửahàng thựcphẩm Áchâu trên thếgiới, bạn mởra hộp
bánhtráng 5 miếng ra, hộp nào thì cũng có ítnhất có 1 cái đã bị bể làmtư
làmnăm được cẩnthận (côngnhân Việtnam rẻ và dưthờigiờ mà!) kẹpchặt ở giữa!
Nhưng vẫncòn 4 cái bánhtráng tốt cơmà, cósaođâu! Ở trong nước thì thựcphẩm
dơbẩn, ýthức vệsinh cơbản khôngcó, chíchngâm đủthứ hoáchất, làmăn dốitrá
lừađảo. Đólà lýdo tạisao mình có lắmchuyện để nóivề xứmình, toànlà chuyện
xấuxa thôbỉ, bảnchất ănsâu trong tận xươngtuỷ của từ đám dânngucuđen đến
caotầng lãnhđạo.
Tạisao lại ví các xứ độctài là những lồngchim và thầndân của những nước đó
là những conchim ("conchiên") ngoanđạo"? Thựcsự sựthể chẳngcógì đángnói
nhưng ýtưởng vívon nầy tôi cóđược khi quansát một ngườibạn mới mua hai chú
chim (chim gì nhỉ?) và nhốt mỗi con vào từng cáilồng riêng. Bạntôi đã bỏcông
chămchút sănsóc tắmrữa và cho chúng ănuống chuđáo hầu chực nghe tiếnghót của
chúng. Đôikhi nó bỏ cảgiờ ngồi ngắm chúngnó, híhửng vuivẻ như một đứatrẻcon
mỗikhi dụkhị được chúngnó hót (mớmmồi từ tiếnghót của conmái đã thâusẵn
trong máyđiệnthoạicầmtay.) Chim hót trong lồng! Ngay sau ngày đầutiên khi
ngườibạn mới mang chúng vềnhà, taychân vụngvề của nó đã làm một chú chim
xẩylồng bayxa. Nó mấtănmấtngủ, cuốngquýt lolắng engại mộtkhi chim đã rakhỏi
chuồng là nó khôngcòn bảnnăng sinhtồn tự bay đi kiếmmồi để nuôithân, rồi nó
sẽ chếtđói. Ngàyhômsau, sángsớm thứcdậy nó vuimừng vì vẫncòn nghe tiếnghót
ngoài sânvườn của conchim mới xổlồng bữahôm trướcđó. Chú chim đó đã quayvề,
nhưng bạntôi không biếtcách bắt nó lại, thànhthử phải nhờ dânnuôichim
nhànghề mangđến một cái lồngbẩy với một nàng chimmái để nhử chú chimtrống
xẩylồng đó. Thật tộinghiệp cho chú chim nọ, trôngthấy cô chimmái là nó
nhảytơntơn lên, híhửng bay lởnvởn quanh chuồng conmái. Chú chim nhàta ríurít
đậpcánh bay lơlững trênkhông, như chiếc trựcthăng quạtcánh đứngyênmộtchỗ,
phíatrên chiếc lồngbẩy kia để vevãn conmái. Nhiềulần nhưvậy nhưng nó không
đậuxuống vì dườngnhư nó biết chiếc lồng nhốt conmái kia là chiếc lồngbẩy. Nó
bay mỏicánh xongrồi quay đậu trởlại trên một cànhcây cao sátbên, và tầnngần
đứng ngắm cômái cả mộtđỗi rấtlà lâu. Chú chim không dám xàxuống dù nó muốn
lắm vì rõràng là chúta sợ bị mắcbbẩy. Cuốicùng không nhịnđược nổi nữa, nó
ậpxuống đáp chân lêntrên thành lồngbẩy. Hỡiơi, cánhcổng chiếclồng sậpxuống
mộtcách tànnhẫn không tiếcthương. Vợ của người bạn đã đứng quansát từlâu,
liền phán ngay một câu ýnhị: "Anhhùng nanquá mỹnhânquan!" Tôi gậtgù thốtlời
tánthưởng câunói đó.
Thoạtđầu tôi chỉ giớihạn ýnghĩ của mình về sựkiện kểtrên trong mối tươngquan
âmdương, nômna trong bốicảnh đó là sứchút đực-cái, giốngnhư trong cõingườita
không anhchàng nào thoátkhỏi cái mạnglưới giăngbũa của giốngcái, trongđó
kểcả tôi. Vềsau, từ ýtưởng đó tôi lại triểnkhai ra ápdụng cho mốiquanhệ
chếđộ chínhtrị của cả nước Việtnam trên một quymô hoànhtráng hơn, đólà chiếc
lồngchim Việtnam nằm rútmình trong một bầu khíquyển tựdo baoquanh nó mà
những chú chim nằm trong lồng đúđởn với những con mái, cóquacólại, thoảimái
xong là ngoanngoãn nằmim lắngnghe tiếnghót ngoài lồng của những cánhchim
baynhảy thảnhthơi trên khoảngtrời baola phơiphới ngoài chuồng. Cái triếtlý
của bạntôi cóvẻnhư cứ cho chúng ăn, cho chúng nhảyđực nhảymái thahồ là chúng
tịtngòi nghelời rămrắp. Cóphải dân cảnước Việtnam đều dễdạy nhưvậy? Đángđời!
Có thấyđược cảnhkhổ của lũ chim trong chiếc lồngtre chịu chết một chỗ kia,
những chú chim tungtăng trên những cànhlá thắmtươi bênngoài trong
khoảngkhông của vườnđịađàng, như tôi chẳnghạn, đã nhìnthấy được nỗixótxa của
đám dânđen cùngkhổ. Hầunhư mọi sựkiện nhìnthấyđược trên mãnhđất Việtnam
nghèokhó kia đều cóthể mangra ví với những cảnhtượng chim bị nhốt tronglồng.
Dămba chú chim được sổlồng bayxa, nhưng thường là chúng không bay vềtổ lại.
Đólà những chú chim cólôngcócánh, đủănđủmặc, conôngcháucha, quyềnuy lẫmlẫm,
được gởira nướcngoài ănhọc, thấyđược những cáihay cáilạ của xứngười, được
thầndân trôngmong sẽ có mộtngày chúng sẽ bay trởvề quêchađấttổ, mang những
họchỏi mớilạ từ nơi xứngười vềnước để đắpxây một nước Việtnam mớimẻ giàucó
và tươiđẹp hơn. Mơước nhưvậy có quáđáng không nhỉ? Khôngcòn nghingờ gì nữa,
chínhsách khônngoan của ĐếquốcMỹ ngàynay là tạo cơhội nuôidưỡng một tầnglớp
thốngtrị mới và trẻtrung được đàotạo tại những đạihọc bậcnhất của xứ họ để
maikia chúng sẽ trởvề để tấtcả cùng cốgắng thiếtlập lại một nềnếp trậttự mới
hầu mưuchuộc cuộcsống ấmno. "Có thực mới vựcđược đạo" và "phúquý sanh
lễnghĩa" là hai đạolý cănbản của chếđộ tântưbản mà chỉ có nước Mỹ mới có
khảnăng manglại cho những xứ nghèokhó như Việtnam va chỉ tới lúcbấygiờ
conngười ta khôngcòn dốitrá lừaphỉnh nhau để giànhgiật từng miếngcơmmanháo,
thịtthàraucỏ sẽ khôngbòn bị xịtthuốc bômthuốc ngâmthuốc, một taihoạ nguyhại
lâudài về sứckhoẻ không thuakém chútnào về hậuquả chấtđộc dacam do ĐếquốcMỹ
đểlại từ thời chiếntranh. Sựthực đó aiai cũng thấy và hiểurõ.
Chuyện chim chỉ biết vuihót trong lồng còn gâyra nhiều vấnnạn khác mà cảnước
cầnphải đốiđầu. Nguycơ bànhtrướng của người phươngBắc chẳnghạn. Mặcdù có
sựlêntiếng của hai cơquan thanhniên là tờ Thanhniên và Tuổitrẻ — dĩnhiên là
Đảng đã phải chớp đènxanh — phảnđối về côngbố mới của chínhphủ Trungquốc hồi
thángchíng 2009 về lãnhhải mới với bức địađồ lưỡibò chiếmlĩnh trọnvẹn
vùngbiểnĐông ngoàikhơi Việtnam, cónghĩalà ngưdân đánhcá Việtnam hễmà lọtvào
vùng nầy là bị tàu tuẩnduyên Trungquốc bắtgiữ ngay vì khôngcó... giấyphép.
Tìnhhình hiệntại đang diễnbiến cứ ynhư cảnước đang bướcvào thờikỳ Bắcthuộc
kiểu tânthời đổimới. Nướcta đã đicống và hiếntặng quặng bôxít Tâynguyên,
khoánkhông tiềmnăng mỏdầu từ những lãnhhải thuộc quầnđảo Trườngsa và
Hoàngsa. Thêmvàođó, ngườidân thịthành còn kháonhau là những côngtrình
sửasang đườngphố ở nộithành Sàigòn cũng là những gói đấuthầu được dànhriêng
cho những côngty Trungquốc! Ai đã đi trên đườngphố Sàigòn đều thấy, đi tới
đâu cũng đều đụngphải những mặtđường ghẻlở đàobới cùngkhắp, nơinào giờ cũng
mọclên những "lôcốt" haylà hụchắn nằm chìnhình trênđường. Những côngtrình
"xâydựng" nầy kéodài cảnăm, thậmchí haiba nămtrường. Ở Sàigòn, để đi được từ
điểm A đến điểm B xagần bấtkể, ngườita phải mất ítnhất từ nửa tiếngđồnghồ
trởlên. Mộtngườibạn của tôi có vaivế trong một cơquan thànhphố bềthế đã
phátbiểu: "Việtnam đang học kinhnghiệm xâydựng của Trungquốc nhưng chỉ học
có mộtnửa!" Xemra quanđiểm của thằngbạn tôi giờnầy coimòi mất tínhĐảng quá.
Có cớsự kểtrên, vềmặt xâydựng đổimới, là bởilẻ cả Sàigòn đangđược tănggia
pháttriển trong kếhoạch kiếnthiết chung nhưng chúng đãđược thựchiện
khôngđồngbộ mộtcách khôngcó kếhoạch. Cóngười đưara môhình xâydựng đôthị mới
của những thànhphố lớn ở Trungquốc, thídụ như của Bắckinh hay Thượnghải, và
nóilà Sàigòn đang kiếntạo theo chiềuhướng và kinhnghiệm đó (bước pháttriển
của vùng Thủthiêm là môhình Phôđông của Thượnghải, khu phốmới Tânmmỹhưng là
môhình của những vòngđại pháttriển ngoạithành của Bắckinh dùlà khu nầy là do
các nhàđầutư Đàiloan xâydựng.) Nếuthế, cóngười lêntiếng, tạisao không lên
kếhoạch xâydựng từ vòngngoài trởvào, cho dâncư tảnra bớt vòngđai ngoạithành
xongrồi mới cảitạo nộithành? Đâuđược! Các nhàđầucơ thànhphố còn phải nắmchắc
việc nânggiá đấtđai khungoạithành trướcđã, thídụ như bắntiếng viễntượng
xâydựng phitrường mới ở Longthành để thaythế sânbay Tânsơnnhất hiệntại, dù
cóthể phải cả chục năm nữa côngtrình nầy mớiđược khởicông, mụcđích là để đợi
những chachú taytrong chiachát làmgiá trên những khuđất mới được quyhoạch.
Đồngthời, thiđua giảiphóng mặtđường trong nộithành đê nânggiá mặtbằng.
Nhấttiểnsongđiểu! Đơngiản chỉ cần dămba phầntrăm chachú làmchủ nhàđất trong
nộithành là cũng đủ để gây sứcép lên mọi dựán pháttriển của thànhphố, và
đámruồi xôiđậu ănbám của chacon tụinó nhờthế mới có đủ thờigiờ để vơvét
trướcđã. Ai chết mặc ai. Chếtchửa chưa chứ, nói đụngchạm aiđó mấtrồi!
Xinlỗi, xinlỗi, khôngphải anh thì thôi nhé, cógì anhem mình nhậu mộtmách là
xong chứ đedoạ bỏtù tớ đây cóđược tíchsự gìđâu nhễ?
Đâylà chỉ mới bànvề sựđilại xecộ trong thànhphố, bạn sẽ không tưởngtượng nổi
nếu bạn chưatừng đếnđó và chứngkiến sựbộcphát ngoạnmục của hệthống giaothông
ở Sàigòn. Giờ đilàm và giờ tansở là lúc xegắnmáy haibánh leo trànlan
trênkhắp các vỉahè câyxanh bóngmát. Đó là sựnhứcnhối của cáiungnhọt mưngmũ
đã lởlói bănghoại. Thựcsự nhiềunăm trướcđây thànhphố có ra "pháplệnh" hạnchế
mỗi cánhân và mỗi giađình chỉ được mua hạnchế số xe gắnmáy nhấtđịnh, nhưng
lạthay, cóngười kiện thànhphố ra toàánnhândân và đã thắngkiện vẻvang chorằng
chínhphủ thànhphố đã viphạm nghiêmtrọng quyền tưhữu tàisản đã được hiếnpháp
bảovệ! Cùng một vấnđề, nhưng Trungquốc đã giảiquyết ráotrọi (cóngười bảo là
ta đang họcbài Trungquốc) — dùlà họ đã giảiquyết sai vấnđề vì ngàynay các
nước tântiến pháttriển quay trởlại đi xeđạp, thídụ như nước Bỉ ở Âuchâu,
trongkhiđó thànhphố San Francisco thuộc Mỹ đang thửnghiệm hệthống thuê xeđạp
mà nơi thuê và trả không nhấtthiết cùng mộtchỗ — thídụ, ở thànhphố Hảikhẩu
thuộc tỉnhđảo Hảinam, tấtcả xegắnmáy có tuổi trên 7 năm là sẽ bị tịchthu, và
ngườidân ở thànhphố nầy khôngđượcphép mua lại xegắnmáy khác để thaythế, ai
cótiền thì mua xehơi, xe sảnxuất nộiđịa cũngđược, cở 3 ngàn rưỡi đôla đỗlên.
Dođó giờnầy chẳngcòn xegắnmáy nào lãngvãng trên đườngphố. Thế thì các hãng
sảnxuất xegắnmáy đóngcửa cho côngnhân thấtnghiệp à? Không, chúng chui về
thônquê và xuấtkhẩu sang... Việtnam (còn mình thì cứviệc xuấtkhẩu sang Lào
và Kampuchua vậy!). Nhưng nghĩđinghĩlại ta vẫn không bắtchướt làmđược như họ
vì vấnđề là họ giảiquyết được nạn giaothông tắtlối mộtphần cũng nhờvào
hệthống xebuýt côngcộng khátốt của họ, họ cótiền họ sắmxe. Liệu Sàigòn có
sắm nỗi 10 ngàn chiếc xebuýt đề đápứng nhucầu ngườidân nếu họ chậpnhận bỏ xe
không? Chắcchắc là không rồi. Bếtắt, bếtắt!
Vấnnạn xecộ giaothông ở Sàigòn là nỗi thaothức mấtănmấtngủ ảnhhưởng
trầmtrọng đến sứckhoẻ và tinhthần của tấtcả mọingười, giàtrẻlớnbé,
namphụlãoấu. Các viênchức côngquyền nhànước đã nhiềulần phái chuyênviên
pháttriểnđôthị sang Singapoređể họchỏi kinhnghiệm giảiquyết giaothông của
đảoquốc nhỏbé nhưng hiệnđại và tântiến nhất vùng ĐôngnamÁ nầy để xem nước
nầy đã làmgì kểtừ ngày được tuyênbố độclập rakhỏi khối Liênbang Mãlai vào
năm 1964. Sàigòn đã thâuthập được những bàihọc gì? Tôi đoanchắc với quývị,
tìnhtrạng giaothông ở Sàigòn trongvòng 5 năm tớiđây sẽ còn tồitệ hơn bâygiờ
nữa. Tạisao? Ai đã từng đến Singapore thì đã biết đâylà một xứ cựckỳ
vănminh, trậttự, và quycủ nhất thếgiới (bảnthân tôi, tôi không ưa cáisự
ngănnắp tháiquá của xứnầy.) Sàigòn chỉ cách đó có hai giờ bay nhưng ngườita
tưởngnhư là họ đang lạclối vào cõi thiênthai của Từ Thức, nên khi họ
quayvềlại với thựctế Việtnam mỗi người sẽ cảmthấy ngay mình đúnglà một Từ
Thức trởvề trần saukhi đã lạcbước cõi thiênthai. Dođó giấcmộng biến cái
Thànhphố Hồ Chí Minh (ởđây dùng để chỉ đơnvị hànhchánh lớn hơn đôthị Sàigòn
cũ) với trên 8 triệu dâncư (có hộkhẩu hợppháp) khôngcónổilấy một phươngtiện
giaothông côngcộng đángkể ngoài xe... tắcxi ra mà đem sosánh với một
Singapore với hệthống xebuýt côngcộng chằnchịt và xeđiệnngầm từ bắc xuống
nam và đông sang tây vunvút như thoiđưa thì chỉ mới bằng Singapore của 40
nămtrước (1969)!
Nếu đem sosánh đẳngcấp và chừngmực pháttriển cơsở hạtầng của Việtnam với ông
lánggiềng khổnglồ phươngBắc (vì mọingườu tánnhau là Việtnam nướcta đang
theođuôi ông nầy) thì Việtnam là hìnhảnh của Trungquốc của 21 năm trướcđây
(1988). Tại các thànhphố lớnnhỏ ở Trungquốc, về phươngdiện cảitạo xâydựng
đôthị và tiệních côngcộng, xemnhư nước nầy đã đạt đến những thànhquả thầntốc
đốtgiaiđoạn tới mức ngangngữa với Singapore. Điềuđó cónghĩalà Việtnam với đà
pháttriển đươngđại khôngnghỉ sau 40 năm nữa mới đạttới những gì mà Trungquốc
đã đạttới ngàyhômnay, nhưng đồngthời Trungquốc cũng sẽ đốtngắn 2 giaiđoạn 20
năm nữa và sẽ trởthành cườngquốc thếgiới vượtquamặt luôncả Mỹ! (Nênnhớ là Mỹ
đang thiếunợ Trungquốc khoảng 850 tỷ đôla — nếu ta lấy tờ 100 đô xếpchồng
lênnhau chúng sẽ nốiđuôinhau trảidài từ Sàigòn rađến tận Quinhơn!) Làmsao
tôi nhìnthấyđược viễntượng đó? Đólàvì tôi là conchim xổlồng baynhảy ngoài
bầutrời tựdo, nhìn từ trên xuống ("birdview" màlị!), thấyđược cáitổngthể của
sựvật, và thấyhết mọisự dưới lăngkính toàncầuhoá, chứ khôngphải với cái
nãotrạng của một nhàlãnhđạo Việtnam nàođó (khi ôngta sang Mỹ được đưa đithăm
California và khi xe của sứquán chở ôngta ngang khurừng Redwoods thuộc phía
bắc San Francisco, ôngta nhìnthấy và đã bậtmiệng thốt: "Ởđây chắc lâmtặc
nhiềulắm!")
Nhưng đâuphải conchim ngoài lồng nào cũng hót được như tôi. Loàichim nầy
không tiêucực, khôngbiết hót lời thởthan, khôngbiết chốngCộng cựcđoan, và
chúng phảicó một tâmhồn giàucó vá rổnrảng tiềnbạc để điđâyđiđó. Ai tỵnạn ở
Mỹ mà cứ rurú ở mãi mộtchỗ thì lấy tưcách gì để phánxét sựđời? Khôngriênggì
ở Mỹ, thídụ, tôi có vài người bạnhọc tỵnạn ở Canada, đến Mỹ dămbalần, nhưng
thànhkiến đầymình, lúcnào cũng ỉnhoi chê Mỹ. Những người nầy giốngnhư những
nàng chim bay ngoàichuồng nhưng đã gãycánh, bạtgió và đang trốn tuyết.
Tươngtự, khi đưara một phánđoán nào về Trungquốc, một cái lồngtre khổnglồ
như được ví ởtrên, nếu ai chưa chun vào cái chuồng nầy thì làmsao biết chúng
chim trong đó hôihám và dơbẩn? Vậnmệnh của nước Việtnam trong bầukhíquyển
hắcám bị ôuế khôngnhững bởi đám phân chim khôngđược quétdọn tronglồng của
chínhmình màcòn toảnồng từ cái lồngchim Trungquốc, và Việtnam với tưcách một
nước nhượctiểu hènmọn sẽ phảilàm một chọnlựa để được tồntại trong môhình
địalý chínhtrị của khônggian bachiều: hoặclà phải phávỡ chuồng bayra để
hoànhập vào khoảng trờikhông baola với chimmuôn suốingàn tựdo phơiphới haylà
cứ tiếptục cúrú trong lồng đợi ngườigiữvườn chơichim bỏ bắt chung vào rọlồng
Trungquốc.
Ởđây còncó quá nhiềuthứ cần cảitạo và đổimới và tôi khôngtin là trong
đờisống cònlại của tôi, nếu maymắn và khoẻmạnh 30 đến 40 năm nữa, tôi sẽ
được nhìnthấy sựthayđổi triệtđể nào trong chếđộ chínhtrị hiệntại của
Việtnam. Dođó tôi thường nóichuyện với bạnbè đồnglứa của tôi là mỗi người
trong chúngta cứ làm hếtsức mình trong lãnhvực mình giỏinhất, trong
trườnghợp cánhân tôi là chỉ biết chămlo càycục chuyện nghiêncứu từnguyên
tiếngViệt và cảitổ cáchviết mới của chữViệt, còn người thích chimchóc kia
thì cứviệc lo nuôichim — giảđịnh chuyện nuôi chim cũng có tầmvóc cởlớn như
quanhệ Trungquốc-Việtnam, còn chuyệnthiệt thì cở cócnhái mình thì làmsao ai
lo cho nổi, thôi cứđể cho thếhệ concháu mình khônnhờdạichịu, liệucơmgắpmắm
bởilẻ cáikhónóbócáikhôn. Thôi cứxem như chuyện tràdưtửuhậu cốgắng giónglên
tiếng hót cảnhtỉnh của những cánhchim lờlượn ngoàilồng, nếu cần thì
điểmmặtchỉtên. Nhưng ta cũng nên nhớ rằng, có những cánhân ta cũng chẳngnên
côngkích tấncông làmgì vì họ chỉlà những người bị cuốn trong một hệthống,
một guồngmáy đã chạy đều, tự bảnthân họ, họ cũng chỉ là những nạnnhân của
chếđộ độcđảng khônghơnkhôngkém.
x X x