Để Nhớ Mộtthời Ta Đãqua
Bútký: dchph
Cólẽ đã lâulắm rồi tôi không viếtlách sángtác gì, nhấtlà về
chínhchịchínhem. Nay mượnlời trong cáchviết kýsự nóivề những nơichốn đã
điqua, tánhưutánvượn đôiđiều, giàmồmđĩmiệng. Thêmvàođó, trong những bài
bútký viễndu cũ, tôi đã bỏsót và không đềcập hoặc nhắcnhở tới vài nơichốn
tôi đã đến, nếu đôikhi bấtchợt tôi bỗng nhớra điềugì thì tôi sẽ lại
nhắcđến để thêmmắmthêmmuối và sosánh. Viết để tới lúcnàođó trongđời mình
sẽ bìnhtâm ngồi đọc và ônlại những nơi mình đãqua, và đã suynghĩ gì lúc
bấygiờ. Cólắm người nhưthế, tớituổi, cứ ùlì ra, chínhtrị salon và dulịch
bằng miệng cho đếnkhi lụmkhụm thì mệtmỏi chảcòn hơisức thì nào có hamthích
điđâu. Tự bảnthân tôi erằng tới mộtlúc nàođó tôi cũng sẽ khôngcòn hứngthú
đi dulịch hay hamhố viếtlách gìnữa.
Đó khôngphải vì tôi chẳngcòn cảmxúc với bànphím đánhchữ nhưng sựthực
đơngiản là mỗi sựkiện khi viếtra tự nó đã mất thờigiantính. Tìnhcảm đểlâu
sẽ bị chailì. Khi chuyếnđi đã sâulắng thì những nghĩsuy cũng trởnên
nguộilạnh theo chonên mình khôngcòn giữđược những cảmxúc chừngmực nàođó để
chuyểnhoá thành chữnghĩa cho chúng đuợc thănghoa nhảymúa trên những
trangmạng. Ýtưởng đểlâu thì cụthứng, khi viếtra ít ai giữđược
cáitínhnónghổi banđầu của sựkiện và vấnđề thường chỉcó khi bảnthân
ngườiviết mụckích những hoạtcảnh và tìnhhuống xảyra trong một chuyếnđi
giốngnhư conngườita thích thôngtri tángẫu với bạnhữu sau một chuyến
duhành. Thêm vàođó, lúc đichơi có bị "jetlag" thayđổigiờgiấc khôngsao chứ
khi vềlại bênnầy tâybáncầu thì đầuóc cứ hỗnmang thiênđịa nửađêm thứctrắng
rồi ngày phải xáchcặp đilàm trưa thì ngủgàngủgục.
Với nãotrạng lười viết, cólúc tôi lại nhậnra là tôi đang lãngphí
"thanhxuân". Tronglúc bạnmình có đứa đang chudu trong thiênhạ ở một xứ
nàođó hoặc giờnầy đang lúc nửađêm ở Việtnam có thằng cònngồi trong hộpđêm
rungđùi uốngrượu thưởngthức nhạcsống, còn mình ở bênnầy nửavòng tráiđất
màymò lênmạng Youtube xem video clip của ngườikhôngquenbiết. Viếtlách để
làmgì? Viết không khéo giữlời còn bị ngườita chữi, chả thúvị týnào và
chảđánggì mà sao cứ để mãihoài bị phiềnnhiễu, bị các phephái thùnghịch
ghivào sổđen hay chụpmũ. Thếmà ta đã bỏra hơn mộtnửa đời để đọcsách và
viếtlách, đốtcháy hơn nửa cuộcđời mình bằng khóithuốc để nặnra chữ. Maylà
mình vẫn lớnlên mộtcách bìnhthường không quèquặt sứcmẻ, ítra là đã bước
được vào ngưỡngcửa của tuổigià ngạonghễ trên đấtMỹ. Nghĩđinghĩlại cuốicùng
nhậnthấy mình ngu thật.
Cáicảmgiác mệtmõi nảysinh trong thoángchợt nàođó thểhiện qua nhiều
hìnhthái, trongđó có tâmtrạng biếnglười khôngcòn hăngmáu nhưxưa. Chodù
vẫncòn thừasức để đi và tôi chỉ mới tới giaigiaiđoạn nghỉchân và nghĩviết.
Dĩnhiên là tớilúc nàođó tôi cũng sẽ dừngchân và nghỉ viết.
Thoạtđầu nămnay tôi định làm một chuyếnđi Úc thăm cô emgái nhưng rồilại
đổiý vì tìnhcờ xem cô MC Thuỳdương giớithiệu về nước Úc của cô trên
Youtube, hết shopping rồi lại phố Việtnam. Cuốicùng lại đi Việtnam rồi
cũng toànlà đụngđầu toànlà dân Việtnam, gặpphải khôngít điều dễghét. Ghét
là ghét ngay từlúcvào sứquán Việtnam khui bả bị xem như là
"ngườinướcngoài" và phải trả 180 đô để làm visa multiple-entries có hạn 30
ngày cho chuyếnđi võnvẹn 10 ngày của bả tại Việtnam, trong đó 5 ngày là
sang bên Kampuchea. Kỳthị chủngtộc xemra là đặctính sốmột của nhànước
Việtnam ngaycả lúc 'đem chuông ra gõ tại cứngười'. Cứnhưthế, bàxã tôi chưa
khởihành thì cũng đã đồnglòng với chồng là cùngnhau ghét Việtnam.
Biếtlà chúng khóthương nhưng sao ta lại cứphải mãi đitìm thúđauthương?
Việtnam giốngnhư những ngườnhântình ta ghét quá vì đã lỡ yêu. Khôngphải
đâylà lần đầutiên bàxã tôi biết ghét Việtnam, támchín nămtrước bàxà tôi
lần đầutiên tiếpxúc ngườiViệtbắc đạidiện cho nướcViệtnam ở cổngvào Cửakhẩu
Mốngcái từ ngõ Trungquốc vào Việtbắc. Khi điềnđơn kêkhai tàisản mang vào
Việtnam, tôi viếtsai gìđó là hảiquan cửakhẩu chúng xé toẹttoẹt ba lượt
trướcmặt bàxã và thằngcon nhỉ tôi mà chẳng chỉbảo gìhết. Cuốicùng cho
chúng 2 bao thuốclá 555 và kẹp tờgiấy 5 đô trong hộchiếu là chúng cho đi
ngay. Khi vàocổng thì đám láixe giànhgiựt hànhlý của chúngtôi bỏ lên xe
mỗi món mỗi chiếc, không trả tiền khuânvác thì chúng khôngtrả đồ lại. Về
kháchsạn mini ở HònGay Vịnh Hạlong thì tối đó bị trộm mất 100 đô để trong
tủquầnáo. Sángra Vịnh Hạlọng mới đặt đít ngồixuống ghếbố là cóngười lại
đòingay 15 ngàn mỗi ghế. Về tới Hànội ở khuphốcổ đường Quansứ, muốn điăn
chảcá Lãvọng xe taxi chở lòngvòng rôi quaylại lốicũ vì nhàhàng ở gầnđấy
lấy chúng tôi 50 ngàn. Về Huế thì taxi thì lòngvòng, maymà chưa bị bỏ
giữađường từ Phitrường Phúbài về nộithành Huế giốngnghư một ngườibạn
dânHuế của tôi đã trảinghiệm, và chúngtôi khi từ kháchsạn rađường là một
đoàn xe xíchlô cứ lãinhãi lèkè theo chúngtôi từ đầuphố đến cuốiphố, vânvân
và vânvân.
Thựcsự chuyếnđi nầy chúngtôi nào chỉ đi Việtnam, trong chuyếnđi nầy
chúngtôi đã điqua 15 "vùngchiếnthuật" của 4 nước, Trungquốc, Việtnam,
Cambốt, và Hồngkông, nước nầy nốitiếp nước kia. (Haha, giốngnhư tìnhhình
Đàiloan, Hồngkông là một xứ bị Trungquốc khốngchế ápđặt, như Việtnam
ngàyxưa. Ậy, thế mới có chuyện viết.) Đâylà lần thứhai khi sang bên Cambốt
sang viếng xứ chùatháp và nhậnxét tôi rút ra là dânKhmer là hiềnlành
chânchất nhất -- sau dânLào -- trong 4 nước.
Ngườibạn thườngtrú tại Việtnam nói chuyến nầy tôi đi rắpnối "satellite"
chuyếnbay ở Việtnam hoàntoàn dựavào sựhênxui, trễnãi là chuyệnthưỡng, ở
Việtnam mà cứ tưởngnhư ở bênMỹ. Đúngra khôngphải chỉ Việtnam mới độcquyền
trễgiờ, phải nóithêm là đi tàubay bên Trungquốc cũng đổigiờ lialịa còn
ácliệthơn, lýdo chính là ở xứ đó 85% khôngphận thuộc quốcphòng bấtkhảxâm
dướiquyền kiểmsoát của Khôngquân của họ (sovới 5% thuộc quốcphòng trên
bầutrời nướcMỹ!) Thựcvậy, mấy hãng hàngkhông của 2 nước cộngsản kểtrên đã
chỉnhđổi lại hànhtrình của chúngtôi mấylần.
Tínhcách của thú dulịch là ngắmcảnh, để tìnhcảm mình hoànhập vào những
cảmnhận về những nơichốn xalạ, conngười và đờisống chungquanh của họ.
Giốngnhư tựbảnthânmình, họ sống trong những cảnhđời mà ngẫunhiên
conngườita đã đến như một địnhmệnh anbài mà không ai cóthể tựmình chọnlựa.
Với dulịch và viếtvăn, ta cóthể lựachọn. Nhưng có mấy ai ở Việtnam đủ
điềukiện để điđâyđiđó theo ýthích của mình? Niềmkiêuhãnh cầm passport Mỹ
đichudu thiênhạ rất mạnhmẽ tronglòng mỗi côngdân nướcnầy khi họ ra
nướcngoài. Dođó rất thường bị ngườita ghenghét sáthại. Ngaycả bảnthân
mình, một kẻ mà 35 năm trướcđây khi đạtchân đến tạmdung xứnầy trên
thânmình không có 1 đồngxu ken hay một đôigiày ngoài bộđồ cũkỹ. Đã
nhiềulần tôi chảcần giấuchi vẻ trịchthượng ăntrênngồitrước khi đi trên
khắp nẽođường đấtnước, nhìn những người lamlũ quanhquất đâuđó mà thầm
thươnghại, cứ nghĩrằng kiếptrước mình tu kỹ lắm kiếp này mới cầm hộchiếu
Mỹ đi vòngquanhthếgiới. Ngaycả sosánh những nơichốn tôi đã điqua trên các
xứ TâyÂu, kiếpsau tôi cũng xinnhận xứ nầy làm quêhương nếu sau cuộc
thếchiến thứba nầy Mỹ cùng với thếgiới tựdo đụngđầu với Trungquốc mà không
bị thuatrận.
Thựcsự viếtlách khôngphảilà tánhưutánvượn những thứ ta nhìn mà vấnđề là ta
sẽ nhậnđịnh gì qua những gì ta nhìnthấy? Tôi với ngườibạn khi đếnthăm mộ
của Liệtsĩ Phạm Hồng Thái, người đã đánhbom ámsát hụt viên Toànquyền
thựcdân Pháp ở Đôngdương là Martial Henri Merlin ở Sadiện (1924) ở
Thànhphố Quảngchâu, Trungquốc, nằmtrong nghĩatrang của 72 vị liệtsĩ nước
đó. Điều chúngtôi thấy là ngôimộ nầy khôngđược nhànước Việtnam lưutâm đếý
tới, cólẽ tại Việtnam dãcó quánhiều liệtsĩ! Cứthế, nếu càkêdêngỗng
thuậtlại hết từ chuyệnxưa đến chuyệnnay, tấtcả nhữnggì đã xảyra
từđầuđếncuối trong chuyếnđi nầy, thì tôi cóthể viết thànhsách. Trong mỗi
cảnhngộ và sựvật, nóichung, đều cóchuyện để việt, dù nhạtnhẽo. Nhưng
nếuthế thì đó cũng chỉ là một quyểnsách phêphán chếđộ và conngười
xãhộichủnghĩa 'địnhhướng' nằm trong đốngsách có hàngtrăm cuốn tươngtự
màthôi.
Mộ của Liệtsĩ Phạm Hồng Thái nằmtrong nghĩatrang của 72 vị liệtsĩ ở
Nghĩatrang Hoànghoacương, Thànhphố Quảngchâu, Trungquốc (Ảnh: dchph)
Đốivới tôi viếtlách là thê sắcmàu và tôđậm những dấuhằn đậpmạnh từ những
ýnghĩ bấtchợt để sosánh liênhệ thếgiới bênngoài với tìnhcảnh hiệnthực của
nước Nam. Chodù đó cólà những ngẫubút ghinhận những cảmnghĩ tưriêng
khôngđángkể nói nhiều hơnhết về cáitôi dễghét — chiếm nhiều chitiết nhất,
đaphần là vậy -- nhưng những cảmxúc cánhân chắcchắn sẽ gópphần tạothành
bảnsắc và tốchất riêngbiệt cho bàiviết. Nếu chỉ diễntả đơnthuần về mặt
cảmquan, thì dukhách nào đi Âuchâu về cũng sẽ có nhậnxét là tớiđó để
thamquan những lâuđài và giáođường hùngvĩ hàng mấy trămnăm, và tươngtự,
tới Trungquốc, Đạihàn, và Nhậtbản là viếngthăm chùamiếu và đềnthờ cổkính,
còn Cambốt là xứ của chùatháp từxưađếnnay với những ditích hoànhtráng. Và
đâylà ýkiến cánhân của tôi, rằng vào thờiđại nầy Việtnam bỗngnhiên
trởthành xứ của "chùachiềng" (đốilập với "xứ chùatháp").
Bến Tôchâu, Hàtiên (Ảnh: dchph)
Ngàynay trên khắp đấtnước Việtnam điđâu cũngthấy chùachiềng mớiđược
xâydựng. Đến Hàtiên hỏithăm ngườidân bảnxứ về thắngcảnh địaphương là họ
chỉ ngay đến các chùamiếu, khôngphải là Lăng Mạc Cửu hay Hòn Phụtử. Về
Châuđốc thì khỏinói, nhấtlà cáikhôngkhí tấpnập ngàyđêm tại Khu Chùa Bà Núi
Cấm và các chùamiếu khác ở khu NúiSam nơi có tượng Phật Dilặc được ngườita
kháonhau là lớnnhất vùng ĐôngnamÁ.. Tới chùa điđâu cũng bị đámngười
bánnhanđèn bánhtrái hoaquả theođuôi bámsát. Cólần tôi nổiquạu nói,
"Nhanhương đốt hôiquá, tôi khôngmuađâu." Nóivậy chứ trongbụng tôi nóithầm
tạtội với Phậttổ rằng con "tutạitâm" chứ đâuphải váilạy hìnhthức khóihương
bánhtrái và nguyêncon heoquay. Chínhmắt tôi quansát thấy hoaquả của
ngườita cúngchùa đầunầy thì đầukia taytrongtayngoài thôngđồng vớinhau
lấyra bánlại cho kẻ đếnsau bằng những mónđồ cúngvái của thiệnnamtínnữ
đếntrước . Cóphải vì lýdo đó mà họ không cho quayphim chụpảnh bêntrong khu
điệnthờ? Nóichung ởđâu ngườita cũng xếphàng để cúngtiền vô thùng
phướcsương. Cólẽ người cùngkhổ giaicấp vôsản Việtnam ngàynay chỉ biết đặt
niềmtin nhiềuhơn vào phướclộc cầumay ơn mưamóc của Trời Phật hơnlà lờihứa
phồnvinh lừadối của Đảng và Nhànước. Bỗngdưng xứ nầy đang trênđường
trởthành xứ kinhdoanh buônthầnbánthánh nhộnnhịp khônlường, điđâu cũngthấy
ngườitađuanhau xây chùa xây miếu. Đó mớilà ýtưởng cánhân nằm đằngsau
lậpluận gọi Việtnam ngàynay là xứ chùachiềng.
Lăng Mạc Cửu, Hàtiên (Ảnh: dchph)
Nóitới chùachiềng thìphải phải nhắcđến Chùa BãiĐính — khôngbiết cóphải do
ôngvua Việtnam thời hiệnđại nào đã đến khấnvái ởđó được Trời Phật cho
làmphúc nắmđược chứclớn nay quayvề trảlễ "bỏtiền" ra xâycất, ướctính
trêndưới khoảng 300~500 triệu đôla (nằm 2015) — một ngôichùa vĩđại với quymô
kiếntrúc cũng như là vậtliệu xâydựng, thídụ như gỗ tốt dùng để làm cộttrụ
và đàngang đỡ nócngói haibên hànhlang đi songsong mấy điệnthờ lớn như
những cungđiện torộng trong Tửcấmthành ở Bắckinh. Chùa này có 500 tượng
Lahán, khôngbiết ngườita dựađâura mà tạodựng khuônmặt và hìnhdáng bằng đá
của mỗi Lahán mà mỗi tượng mang mỗi vẻ khácnhau, đồsộ lớn gấpđôi
ngườiphàm, chúng được đặt dọctheo haibên hànhlang bọc hai bên hông chùa.
Nếu bạnlà Phậttử cần cầu phướcđức của các vị Lahán, khi vào chùa bắtđầu từ
hànhlang bêntrái trước, thi cứ vuốt bàntay của mỗi bứctượng, bạn sẽ mất
khoảng từ 2 đến 3 tiếngđồnghồ làm mộtvòng hình chữ U trởra cổngchính — chưakể thờigian cần vô chínhđiện để thắphương — mới cầu hết phướclành từ
500 vị Lahán bancho.
Chùa BãiĐính với 500 tượng Lahán nằm dọctheo hai bên hànhlang của chùa.
(Ảnh: dchph)
Tôi đã xemqua khôngbiếtbaonhiêu chùamiếu lớnnhỏ tại nhiều nước Áchâu,
nhấtlà ở Trungquốc, xem đến ngán, cảmtưởngnhư cáimiếu nào cũng giống
cáinào nhưng cuốicùng kếtluận là tôi chưahề thấy ngôichùa tobự nào có
quymô bằng Chùa BãiĐính ở Ninhbình Việtnam. Cáchđây mườinăm, đithăm chùa
Namsơntự ở TamÁ, thuộc tỉnhđảo Hảinam Trungquốc, tôi cảmthấy ngôichùa nầy
sao lớnquá nếu tínhluôn cả khuônviên có đường dẫn đến chùa nay thuộc
mộtphần khu giảitrí. Nghenói là do Tháithượnghoàng Giang Trạch-Dân trích
quỹ nhànước ra xâydựng sau một lần ôngta khấnvái ởđó thờicòn tépriu rồi
được côngthànhdanhtoại (và cuốicùng vẫnlà contépriu đang giẫychết trong
chiếc rỗ của ngườikếvị đốiđầu là Hoàngđế Tập Cận-Bình, kẻthùchung của
nhândân các nước yêuchuộng dânchủ hoàbình trên toàncõi thếgiới tựdo.)
Nămnay, quay trởlại chốncũ tôi thấy khuônviên Chùa Namsơn sao quá nhỏbé
chứ đừng sosánh chi với côngtrình kiếntrúc "Tàulai" tươngtự của Chùa
Bãiđính. Chùa này giờ chỉlà một phầnnhỏ khôngđángkể trong khu giảitrí của
thànhphốbiển nầy.
Điện Quanthếâm ở Chùa BãiĐính, Tỉnh Ninhbình (Ảnh: dchph)
Đằngsau những thứấy là lịchsử làm thànhhình những nềntảng vănminh và
vănhoá của mỗi nước mang nhiều bảnsắc khácnhau của từng dântộc mà giátrị
của chúng hoặc tíchcực hoặc tiêucực. Thídụ, đứngtrên bìnhdiện quốcgia
dântộc có họcgiả cholà Việtnam chưahề là một xứ phongkiến bởilẽ vuachúa
Việtnam đâu đãtừng phong ấp cho ai đâunào. Sựkiện trên tráingược hẳn với
chếđộ phongkiến quá rõràng của Trungquốc. Nhưng với quanđiểm lịchsử
Trunghoa cổđại thì nước Việt được xem như là một tháiấp của nướcTàu mà vua
Việtnam chỉ được làm "vương" của một "bang", khôngkhácchi một "phongấp",
và bang nầy phải triềucống hằngnăm cho "Thiêntriều". Điềunầy cónghĩalà
Việtnam là một thànhphần trong chếđộ phongkiếnđó. Xuyênsuốt trong lịchsử
Trunghoa chưabaogiờ Việtnam được ghinhận như một nước độclập cả chođến khi
triềuđình nhàThanh trong giaiđoạn suyyếu vào thếkỷ 19 đã kýkết hiệpước với
Pháp đồngý nhườngquyền đôhộ Việtnam cho thựcdân Pháp.
Chủnghĩa cộngsản ngàynay nóichocùng đó là một hệtưtưởng phongkiến
"quânsưphụ" tráhình đã đànáp chàđạp mọi quyền làmngười thiêngliêng của
ngườidân Việtnam và chính nó đã làm suyyếu đấtnước nầy. Với
cáinhìn nầy, Việtnam là một nước đangtheo chủnghĩacộngsảnphongkiếntânthời
khôngkhácchi hệthống chínhtrị của Trungquốc và Triềutiên. Chínhsách
ngudân của chủnghĩa nầy đã làm thếgiới bênngoài nhìn vào trông cả một
dântộc như những contằm cáikiến ngumuội. Ai đã đi Nhậtbản hoặc Tháilan đều
thầy những cáibảng viết bằng tiếngViệt cảnhcáo kẻ ăncắp và thamthực. Xấuhổ
ơi là xấuhổ. Maylà ở nướcngoài khôngai nhậnra tôi là ngườiViệtnam!
Thángnăm 2015 vừarồi tôi đã làm một chuyếnđi năm tuầnlễ, khádài, trongvùng
châuÁ, baogồm Namkỳ lụctỉnh, mặcdù chỉlà lặplại những nơichốn viễndu đến
những nơi mà tôi đãtừng điqua thời "còntrẻ". Cóngười hỏi tôi, lầnnầy tôi
sẽ ghinhận và viếtlách nhữnggì? Tôi nói đãlâu 'lác'h nhiềuhơn là viết.
Nguyêndo "lách" là do lãnhvự nghiêncứu về ngữhọc với hai thuộctính của
tiếngViệt là đaâmtiết và chung nguồngốc với tiếngHán. Rấttiếc là trên
phươngdiện nầy chưathấy ai tỏra đồngtình với những quanđiểm của tôi đưara
bởilẽ trong ngành nầy lại đụngphải các câycổthụ của chếđộ giatrưởng
quyềnuy. Ta ghét "Tàu" nhưng khôngthể vìthế mà đingượclại chứngtích.
Nóithật mấtlòng nhau. Thếlà tôi bị tấncông ồạt, dođó tôi phải 'lách'.
Cóngười lại gán cho tôi cái nhãn là làm giánđiệp cho Trungcộng, giảbộ
chống Tàu nhưng tuyêntruyền cho họ. Những tươngđồng giữa tiếngHán và
tiếngViệt tôi đã nêura chỉ cáibẩy của Tàukhựa muốn bàyra trong kếhoạch
Hánhoá trămnăm của họ nhằm thâuvềmộtmối cho Đếquốc Trunghoa. Thẳngthắn
mànói, cáiđám ViệtBắc nói tiếngViệt ngàycàng giống tiếngTàu hơn nhiều
chấtTàu hơn chữTàu cósẵn trong tiếngViệt. Họ mớilà những người đángsợ
bởilẽ họ cầmquyền và làm cáncân nẩymực. Trong khiđó tôi chỉ làm mỗi việc
là ghinhận và phântích sựkiện.
Nếu muốn viết kýsự hay thìphải ghichép thườngxuyên chứ khôngphải đợi sau
một thờigian khálâu rồi mới hồitưởnglại ghithành bàiviết. Khốnnổi, trínhớ
baogiờ cũng bộiphản chủ nó, theo thờigian rồi cũng nhạtnhoà. Tôi lại
khôngcó thóiquen ghi "note" lúc sựkiện xảyra. Khi thử nhớvề hoặc sốnglại
những khắcgiây cảmxúc xưacũ thì tôi chợt nhậnra rằng mình khôngcòn giữđược
những suynghĩ và tìnhcảm sốngđộng banđầu để môtả hoặc diễnđạt lại giốngnhư
khi tâmtư nónghổi, dưâm còn dạtdào, chodù chỉ bằng một cáinhìn chủquan của
chínhmình với những nhậnxét và những cảmnghĩ bắtgặp lúc quansát và
nhìnthấy những tìnhhuống quắtquay xảyra quanhmình.
Tôi về Việtnam lầnnầy đúng vào thờiđiểm 30 thángtưđen. Đó là lúc những
hoạtcảnh dễ gây phẫnnộ, tạonên những cảmxúcsuytư. Đaphần đólà những
ghinhận rồi sosánh với hiệntình đấtnước Việtnam, lầnnầy là đúng 40 năm
saungày chiếntranh Bắc-Nam chấmdứt.
Vào một buổichiều nọ khi trờiđất sấmsét gầmgừ như nổigiận, tôi ngồi uống
càphê cùng một anhbạn đivề cùngchung chuyến nầy với tôi ở một quán ngaysát
khu côngviên trước Dinh Độclập (hay Thốngnhất?) nơi nhànước và chínhquyền
thànhphố sôinổi chuẩnbị tổchức và diễntập cho buổilễ kỷniệm 40 năm
"giảiphóng đấtnước" sắptới.
Từngữ "giảiphóng" tuy tôi đã dùng trong ngoặckép đã làm anhbạn nỗigiận
thiếuđiều tôi phải xinlỗi. Phảnứng cựcđoan của anhbạn mà bạnhọc cùnglớp
thường tônkính gọilà "đạica" làm tôi có cảmtưởng anhbạn đang trảiqua
giaiđoạn "andropause", haylà hiệntượng "đànông tắtđườngkinh" chodù anhbạn
khóchịu không nhìnnhận. Khi ngườita, bấtkể đànbà hay đànông, tắt
đườngkinh, họ thường tỏra khótính và phảnứng nôngnổi trênmọi vấnđề nhỏnhặt
linhtinh.
Thựcsự thì những ngườilớntuổi thuộc thếhệ chúngtôi thì ai cũng phảnứng
nhưnhau chứ khôngphải chỉcó riêng anhbạn mớibiết nổikhùng vì những chuyện
tráitaigaimắt xảyra hằngngày trướcmặt. Dođó, đôikhi những phátbiểu của
anhbạn nếu được ghinhận ởđây sẽ khôngtránhkhỏi tính thiênkiến và thiếu
kháchquan, mộtphần phảnánh qua những từngữ anhta thườngdùng, thídụ như
"Trungcộng" (phủnhận têngọi chínhthức "Trungquốc" khônglàm cho nó hèn thêm
tínào), "tiền Việtcộng" (có cầnthiết phải gọi vậy không nhỉ?), thằngnày
thằngnọ, v.v. Dođó ýkiến phátbiểu của anhchàng khônghẳnlà điều tôi muốn
bàytỏ đồngthuậnởđây. Tôi chỉ đơnthuần ghilại dămba điều nghethấy để vấnđề
được trìnhbày mộtcách đadạng hơn.
Từ quán càphê nhìnsang phía bênkiađường, tôi nhìn những thanhniên thanhnữ
lăngxăng tớilui đang diễntập chuẩnbị cho ngàylễlớn sắptới của chếđộ vớivẻ
hớnhở trên những gươngmặt của họ làm tôi liêntưởng nhớtới hoạtcảnh của
những ngàyđầu mới "giảiphóng" năm 1975 với sựxuấthiện của đám "cáchmạng
bamươi" xôiđậu hôicủa xuấthiện khắp hangcùngngỏhẻm của Sàigòn thờibấygiờ.
Chúng thuộcloại "cơhộichủnghĩa" theođuôi. Thờinầy đám ăncắp ăntrộm kia họ
và đám concháu tạonên tậpđoàn nhànước bóclột và ăncướp, ác với dân, hèn
với giặc.
Tuynhiên, đứngtrên vịthế của ngườingoạicuộc, tôi nhìnthấy và cảmthông
cáinétvôtưlự của các thanhniên namnữ tuổiđôimươi trong đámđông đó trên
đấtnước Việtnam vào thờiđại ngàynay. Họ là những người sanhsauđẻmuộn. Đasố
những người thamgia những hoạtđộng kểtrên chỉvì phườngkhóm hoặcđơn vị
bắtbuộc, haylà vì hamvui vì thích ỡmờ trong sựquyếnrũ của những
ngườikhácphái cùng nhóm, liếcmắtđưatình, đụngchạm dathịt trong nỗirạorực
của tuổi thanhxuân.
Tươngtự, ta phải xíxoá hết những oánghét thùhằn, nếucó, dànhcho những
thanhniên Việtnam vào tuổi đilính đều bị buộc phải nhậpngũ "đibộđội"
ítnhất là 3 năm (?) Dođó khôngphải tấtcả 'bộđội' đều là "người bênkia
chiếntuyến" như thườngđược những ngườiViệt giànua có tưtưởng chốngcộng
xỏxâu chungđám với bọn được chếđộ nuôi đề làm côngcụ bảovệ chếđộ, lưumanh
như bọn côngan cảnhsát. Tươnglai có chiếntranh xảyra với Trungquốc phảicó
người đánh chứ!
Hiệntượng thuhút nguồn sinhlực tuổitrẻ phổbiến như những sinhhoạt trên làm
tôi nghĩnhớđến một ngườibạn cùngquê thờinhỏ. Sau "giảiphóng" nó thamgia
hoạtđộng sinhviên ở trường Đạihọc Luật thời 75 bấygiờ chuyểnsang thành
Đạihọc kinhtế sinhhoạt tại trungtâm thanhniên. Và nhờ kỷnăng chơiđàn
guitar và sángtác nhạc phatrộn với khốióc khôihài, tấtcả đã đưa nó
thănghoa lên đỉnhđài danhvọng thời hậuchiến trên các sânkhấu thànhphố và
truyềnhình nhànước "cáchmạng" thời bấygiờ và kéodài hơn bamươi năm vềsau.
Bâygiờ thằngbạn nhạcsĩ đã vềhưu tuy còn ngồi ở ghế cốvấn ngồichơixơinước
nàođó của thànhphố. Vào một buổichiều bấtkỳ muốn gặp nó ngườita cứ đến một
cái quánnhậu nằm trênđường Lê Quý Đôn là gặp. Mỗilần tôi "vềnước",
nếumuốn, tôi cóthể đếnthẳng nơiđó để nhậu với nó một tăng chítình. Lúcnào
xungquanh nó tôi vẫncòn nhậnra thấpthoáng ánhhàoquang thuởxưa còn sótlại
qua hìnhảnh với baonhiêu bạnnhậu xúmxít vâyquanh tántỉnh tíutít. Mớiđó mà
đã 40 năm, thằngnào cũng ănnói chữngchạc và giữkẻ. Chảbù với những
nămtháng ngàyxanh haithằng thường ngồi nhậu ngoài hàngquán trên đường
Nguyễn Tri Phương ănnói vôtư. Nhìnlại máitóc của cả hai nay đã bạc, bụng
phệra.
Mấy nămđầu sau "giảiphóng", đồngthời một ngườibạn làmbáo "giảiphóng" khác,
tôi khôngcòn thườngxuyên gặp chúng nữa vì tôi và haiđứa kia thời bấygiờ
không cùngchung một hướngđi. Hướng tôi đi là tìmđường vượtbiên, bị thấtbại
lừađảo tanhbành, cuốicùng vượtthoát vào giữa năm 1979 ở Rạchsỏi, Rạchgiá.
Ngàyxưa nhànước cộngsản gọi những người như chúngtôi là những kẻphảnquốc,
nay đượcxem là "khúcruột xa ngàndặm". Tự bảnthân tôi thì tôi chấpnhận
cáinhãnhiệu dântrongnước gáncho là "Việtkiều", chỉ thiếu có cáichữ
"yêunước", và cáchhànhxử của tôi chẳng khác chi trămngàn Việtkiều khác.
Đasố những ngườiđó biết mình là ngườiViệtnam nhưng cảmthấy maymắn với
cáisốphận khôngcòn là ngườiViệtnam. Tôi nhìn cảnhđời của hầuhết tấtcả
dântình trongnước và tôi biếtrằng mình kiếptrước đã tu chắc cũng được
nghìnnăm mới được sống kiếp nầy làm côngdân nước Mỹ.
Tại một conđường ănuống banđêm, khu lấnbiển, Rạchgiá. (Ảnh: dchph)
Ôngbà ta có câu, nămchục tính năm, sáuchục tính tháng, bảychục tính tuần,
támchục tính ngày... Lầnnào tôi "vềnước" cũng màymò tìmgặp hai thằngbạn
cùngquê. Lầnnầy về tôi chỉ gặp chúng mộtlần. Sauđó tôi đi mútchỉ thămlại
những nơichốn tôi đãđiqua, lầnnầy xuốngdưới vùng miềnTây lụctỉnh,
nghĩnhớlại conđường vượtbiển thamgia vào lànsóng người đàotỵ cộngsản.
Thựcsự thì chẳngcógì để nóinhiều về ngườibạn thuởnhỏ cùngquê đó nhưng
sựhiệndiện của những người như nó đã vẽ nên một mãnhđời tiêubiểu của của
thếhệ nửavời của chúngtôi. Nó lớn hơn tôi vài tuổi. Tôi học chung trường
đạihọc với cô emgái của nó. Thời chiếntranh khốcliệt đầu thậpniên '70, lúc
còn học trunghọc, nó họckhá rất mẫumực, trường Chu Văn An ở Sàigòn, nhưng
họctàithiphận nên cuốicùng nó lọtvào trường Luật. Hìnhảnh sinhđộng của nó
đã từnglà một trongnhững yếutố xungđộng ảnhhưởng đến sựtrưởngthành của
conngười tôi. Mọisự nungnấu thành ýchí và chíhướng dẫndắt tôi tìmđường
vượtbiên để sang Mỹ. Nó học gì tôi bắtchước học nấy, tiếngAnh, tiếngĐức,
tiếngPháp... Để chi? Để tạora cho mình nhiều cơmay hơn để xinđược họcbỗng
duhọc do các nước lớn cấp như Mỹ, Pháp, Đức... đánhtùtì nước nào cho thì
đi nước đó.
Nhưng "giảiphóng" xong là mọi toantính đềubị đảolộn, chứđâucó sướng như
conôngcháucha của chếđộ thờibâygiờ, muốn điđâu thì đi, có nhà có xe chờ
sẵn, thường thì ở bên Mỹ. Concái họ duhọc hết bênMỹ nhưng chachú của chúng
từ bộ chínhtrị trungương đến cánbộ caocấp tỉnhuỷ ở Việtnam hễ mở miệngra
là chửi Mỹ.
Cốtlõi của vấnđề bànra ởđây là trướckhi tôi vượtbiên năm 1979 khi đang học
đạihọc năm thứba, thuộc "giaicấp thứba" ở Sàigòn vào thờiđiểm đó, được
chucấp nhuyếuphẩm đầyđủ để đihọc, phườngkhóm địaphương cóphần nểnang,
sovới những thànhphần khác như thanhniênxungphong đi vùng kinhtếmới thì
ngonhơnnhiều trong nhiều khíacạnh của đờisống. Thídụ đi xeđò về tỉnh
thămnhà thì được cấp giấyphép đặcbiệt có câu đạiý là "Yêucầu quýcơquan
quanhệ hãy dành mọi sựgiúpđỡ cho người đượccấp giấyphép được đilại
thuậnthiện dễdàng." Khi ở kháchsạn hay ănuống nhàhàng dọcđường đều được
ưuđãi với tấmgiấy thônghành dànhcho "họcsinh đạihọc" (tiếngTàu họ dùng
nhưthế, khôngcòn dùng chữ 'sinhviên') Cũngnhờ tấmgiấy nầy mà tôi đidứng
tớilui những vùng miềnbiển dễdàng tạođiềukiện cho chuyếnđi vượtthoát khỏi
nước Việtnam ngụctù vào năm 1979 tử Rạchgiá bằng đường "bánchínhthức",
tứclà nhànước thutiền chophép tổchức rađi, nói là để dànhcho Hoakiều
muốnrờibỏ Việtnam chứ trên thựctế mỗi chuyếntàu đi đềucó một nửasố người
Việt. Khi tôiđirồi, nhàtrường gởi giấynợ về bamá tôi bắthọ phải trảlại
sốtiền chiphí mấymăm tôi ănhọcđạihọc.
Nóithế cónghĩalà việc tôi rờibỏ Việtnam khônghoàntoàn là chínhtrị vì tôi
khôngcó dâydưarễmá gì với chếđộ Việtnam Cộnghoà cũ ở miềnNam trước thángtư
năm 1975. Cóngười cho tôi là thuộc hạng 'trốnlính' cừkhôi trong thờichiến.
Nóivậy là để chứngtỏ là những phảnánh những vấnđề chínhtrị kinhtế trong
bàiviết nầy không hoàntoàn là bị kíchđộng bởinhững lýdo chínhkiến màlà
chúng phátra tự thâmtâm của tôi khi muốn trìnhbày ýkiến của mình về những
vấnnạn tồntại trên đấtnước Việtnam ngàynay, tấtcả từ cửamồm của một kẻ
đãđược maymắn nhìnthấy ánhsáng cuối đườnghầm, biếtđuợc có ítra một
lốithoát danhcho đám lãnhđạo chópbu, rằng họ hãy tỉnhtáo, nhanhchóng
thoátrakhỏi mêlộ để chuộctội, đừngđể khỏi lưudanh xúuế trong lịchsử
nướcnhà.
Thoángchốc 40 năm đã trôiqua trong một chợpmắt từ một giấcnamkha bừngtỉnh
dậy nhậnra nồi kêvàng chỉ mớivừa chíntới. 40 năm qua đã có biếtbaonhiêu
vậtđổisaodời trên thếgiới này mà Việtnam nuớcta cũng chỉ đổimới tời chừng
ngầnấy thôisao?
Hôm check-in đi Phúquốc trong phitrường Tânsơnnhất một anh bạntrẻ ở quầy
Vietnam Airlines hỏi tôi rằng: "Chú thấy Việtnam sau bốn mươinăm thấyđổi
thếnào?" Nhìn chàng thanhniêntrẻ bảnhbao với câuhỏi đó tôi thấyngay là
anhta nói với cáivẻ hãnhdiện mongchờ tôi nói một câu tíchcực khentặng về
những thànhtựu trên đấtnước Việtnam ngàynay.
Rấttiếc là tôi khôngthể khentặng được và tôi chỉ thởdài nóilà Việtnam mình
còn nghèonàn lạchậu lắm. Bốnmươi năm tại những quốcgia khác ngườita đã đi
bằng đôihia bảydặm còn mình thì vẫn chưacó thayđổi độtphá nào đángkể.
Nhậtbản sau Thếchiếnthứ II chấmdứt năm 1945 đã vượtlên làm cườngquốc
kinhtế thứhai trên thếgiới vào năm 1985. Singapore dànhđược độclập từ năm
1965 mà Thủtướng Lý Quang-Diệu thờiđó cũng chỉ mơước nềnkinhtế nước
Tângiaba sẽ cần pháttriển đến mứcđộ bằng Chợlớn của Sàigòn vào năm 1965 là
ông hânhoan thoảmãn, trongkhi đó vào những ngày cuốinăm 1979 tôi được
"trungchuyển" từ trạitỵnạn "Vietnamese boatpeople" ở Tangjung Ungat ở
Namdương tớiđó và lưulạichỉ trong một tuầnlễ đủ để nhậnthấy đólà một
đảoquốc tiêntiến vượtbậc. NamHàn, sau Chiếntranh Triềutiên chấmdứt vào năm
1953 với toànbộ miềnnam bị tànphá trongkhi các tấtcả cơsở côngnghiệp
vậtchất đều nằmhết "ngoàiBắc" thuộc BắcHàn, đến năm 1993 Hànquốc đã là một
nước có nền côngnghiệp đóngtàu, xehơi, với các mặthàng tiêudùng điệntừ nay
dẫnđầu thếgiới mà trongkhiđó mức pháttriển kinhtế của Đạihàn vào năm 1965
sau 12 năm chấmdứt chiếntranh chưa chắc đã bằng miềnNam Việtnam, và
Triềutiên cùng chung sốphận vẫn cònlà một nước nghèonàn nhấtthếgiới, v.v.
và v.v. Bóngma cộngsản ơi, ông Lenin, Karl Marx, Engels, etc., xinlàmơn
hãy tha giùmcho đấtnước khốnkhổ của chúngcon được nhờ. Có ám thì ám lũ
Ngasô Tàucộng, những kẻ đã gâynên tộiác tàytrời đốivới lịchsử phátriển của
nhânloại.
Việtnam tiếnbộ? Hiệnđạihoá? Đừngnóiđâuxa, cơsở phươngtiện ngay trong khu
sânbay nộiđịa dànhcho hànhkhách của Phitrường Tânsơnnhất cũng đủ chothấy
mứcđộ pháttriển của Sàigòn nóiriêng, Việtnam nóichung. Nếu tôi nhớ
khônglầm thì đâylà nơi được dùnglàm khu phitrường quốctế TSN cáchđây độhơn
chụcnăm của sânbay nầy. Còn nóivề khu đạisảnh của cảng hàngkhông quốctế
của TSN hiệntại thì nó khôngbằng bấtcứ một phitrường nộiđịa nhỏnhất nào ở
một thànhphố vôdanh nàođó trong nộiđịa Trungquốc. Cũng nên nhắcnhở ônlại
là vào năm 1986 khi tôi đi Quếlâm ở Quảngtây, và năm 1987, Hảikhẩu, đảo
Hảnam, ở Trungquốc, tôi còn nhớrõ cả hai phitrường của hai nơiđó còn nhỏ
hơn cả Phitrường Phùcát, Quinhơn ở Việtnam hiệnnay! Ở Việtnam nghenói là
nhànước đang chuẩnbị làm phitrường mới ở Longthành cách Sàigòn khoảng 30
câysố. Thựcsự thì tinđồn nầy tôi đã nghe từlâu, nó đã xuấthiện trên 10 năm
trước cốý làmcho ngườita đuanhau đếnđó muabán đầucơ đấtđai. Một
ngườibạnthân của tôi cũng thamgia lànsóngngười đó. Luồngthôngtin
bánchínhthức trên cóthể chỉ để làm hâmnónglại mónăn đã nguộilạnh để xàonấu
thêm tiền bánđấtđai.
Đó là chỉ mới đềcập sơqua về phươngdiện hìnhthức của Sânbay TSN, chưa
kểđến việc quảnlý phitrường. Điềuhành một hãng tàubay tầmcở quốcgia như
hãng Hàngkhông Việtnam lại là một chuyệnkhác, trongđó nhiều chuyếnbay
trễnãi từ 2 tiếngđồnghồ trởlên là chuyệncơmbữa. Chuyếnbay chúngtôi đi Đảo
Phúquốc hôm 22 thángtư 2015, chuyến 8 giờ 15 giờ biếnthành 10 giờ 15 phút.
Xuikhiến sao mọichuyện lủngcủng lại xảyra ngay vào hômđó. Chuyếnbay
chúngtôi đi lại bị xếp trúngnhằm vào một trong những chiếc tàubay cánhquạt
bánphảnlực dưới 100 chỗngồi ATR 42/72 Twin Turboprop do Pháp-Ý chếtạo.
Bêngoài phicơ trôngnhư trên 25 tuổi, cũkỹ. Lên phicơ, ngồiđợi trên nửa
tiếngđồnghồ, thấy nhânviên kỹthuật chạylênchạyxuống mấylần từ dưới phiđạo
bướcvào lòng máybay, thôngbáo bằngmiệng nói oanhoanh với phicông về kếtquả
đạpthắng và sửathắng bánhlái của chiếc phicơ (?)
Cuốicùng sau hai lần xinlỗi hànhkhách trên hệthống loaphóngthanh là lýdo
"sựcố kỹthuật" về chuyếnbay cấtcánh trễ, phicông quyếtđịnh chobay (!) Thân
chiếcphi cơ runlên khi cấtcánh làm tôi liêntưởng đến những chuyếnbay DC 8,
DC 10 của Air Vietnam trong thời Đệnhị Cộnghoà của miềnNam Việtnam của
thời chiếntranh thậpniên 60 bay từ Quinhơn đi Sàigòn mà tôi bay vàilần
hằngnăm khi còn niênthiếu. Chiếphichơ ATR 42/72 nhỏbé cấtcánh, rung lẩybẩy
chaolượn trên trờikhông. Chưatới 20 phút sau thì phicông lại loanbáo phải
bay vềlại phitrường TSN vì lýdo sựcốkỹthuật!
Khi phicơ bay vònglại phitrường để chuẩnbị đápxuống, tôi ngồi phía
bênngoài khung cửasổ máybay nhìnxuống. Tôi có losợ chútít nhưng cảmthấy
tâmtrạng thật bìnhthản, cólẽ vì khôngcó thànhviên nào trong giađình của
tôi cùng đichung. Bàxã tôi bậnviệc mới về Mỹ trước từ ngàyhômqua.
Tuynhiên, trong chuyếnbay này tôi và ôngbạn 'đạica' đichung với giađình
ngườibạn khác gồmcó bốnngười, họ vì muốn đitheo chơichung cho có bạn với
chúngtôi chứ trướcđây thậtsự họ đã từngđi Phúquốc rồi. Cólẽ lầnnầy giađình
ngườibạn muốn cho chúngtôi tậnhưởng cái thú nghỉmát ở Saluinda, một resort
đắttiền trên 350 đôla mộtđêm cho một villa tiệnnghi với bãibiển riêng.
Tôi tự trách mình sao lại bàyra chuyện đi Phúquốc làmchi để cả giađình
ngườibạn nếu cógì thì phải liênluỵ. Tôi cảmthấy khôngkhí trên phicơ
cănthẳng vàolúc ấy. Ôngbạn đạica ngồicạnh giỡ quyểnsách ra đọc, nhưng
ngườibạn khác của tôi quansát và báocáo là trong suốt 20 phút "đạica
nhàmình không lậtsang trang nào cả." Khôngaibảoai nhưng mọingười đều biết
là chiếc phicơ họ bay đang trảiqua thửthách sốngcòn với thờigian, nếu
khôngnói là sốngchết bánmạng với gần 100 hànhkhách nộiđịa tộinghiệp.
Hànhkhách trongnước baogiờ cũng chấpnhận phóthác cho mọi sựcố khônghành
cóthểxảyra như trườnghợp kểtrên — dĩnhiên là sốmệnh của Việtkiều thì kểsố
gì, cũngthếthôi. Cáichết đốixử bìnhđẳng nhưnhau đốivới mọingười, từ kẻ
giàucó đến kẻ dưdảchútđỉnh để dulịch đóđây.
Cuốicùng sau 2 tiếngđồng đợi trong sânbay thì chúngtôi được chuyểnsang một
chuyến phicơ nộiđịa khác thuộc loại Airbus còn dưchỗ để tiếptục cuộc
hànhtrình đi Phúquốc. Maylà bàxã tôi không đichung, nếukhông bả sẽ
khócthét, rúlên hay lahét mộtcách không kềmchế như đã xảyra tám năm
trướcđó khi bả bị dụ đi thamquan chuixuống hầm địađạo ở Củchi, nơi các
chiếnsĩ dukích oaihùng đấutranh thời Mỹnguỵ, lýdo là bả hoảngsợ. Nếukhông,
chuyếnđi lầnnầy đã không trọnvẹn theo dựđịnh. Trong sựkiện nầy dĩnhiên có
nhiềuđiều đáng phêphán và chêtrách cách quảnlý của hãng Hàngkhông Việtnam,
trongđó cho chuyện gâyhoangmang khôngcầnthiết và khôngbiết trấnan
hànhkhách. Nếunhư phicông đừng thôngbáo sựcố gìhết, cứ lẵnglặng mà về thì
cólẽ haynhất chăng (?) Khi hànhkhách quayvề phitrường ban quảnlý chuyếnbay
hàngkhông nên đưa họ vào nhàhàng đãi cho họ một bữaăntrưa thịnhsoạn trước
rồi nóichuyệnsau chăng (?) Tôi đã nghe nhiều hànhkhách trong chuyếnđi
bậtmiệng chửithề là sẽ không bướclên chiếcphicơ cánhquạt kia lầnnữa.
Hạtầng giaothông cơsở phảnảnh sựpháttriển kinhtế của một nước. Đườngxá
giaothông ở Việtnam thì bêbối quá, khôngcó baonhiêu đoạnđường là đường
caotốc, và dĩnhiên là phải trảtiền 'mãilộ', cònnhiều hơn bên miền Đôngbắc
của nước Mỹ nữa (vùng New York, Maine, Maryland, Delaware, Philadelphia...
Ở California là "freeway") Đoạnđường Quốclộ 1 tôi đã từng đi liềntùtì là
từ Đônghà, Quảngtrị, đivào tới Nhatrang, chúng là những conđường hẹp xecộ
chạy chenlấn giànhđường nhau. Dĩnhiên là chưakể chuyện xelửa thì vẫncòn
chạy trên conđườngray rộng 9 tấc xâydựng từ thời Phápthuộc sửachửađi
sửchửlại từ năm 1975 còn được dùnglại chođến bâygiờ! 40 năm! Trước
giaiđoạn đó nữa thì đường xelửa ở miềnNam bị Việtcộng liêntục gàimìn
khôngxài được; cóngười nói nhờ "giảiphóng" nên Việtcộng khôngcòn về
pháhoại nữa.
Nóitới xelửa thì cũng nên nhấnmạnh là xelửa caotốc loại "high-speed train"
hoặc "bullet train" đãcó tại các nước tiêntiến như Nhậtbản đã mấymươinăm.
Trungquốc mới xâydựng xong chưatới haimươi năm và họ đang xâydựng với
hệthống chằnchịt khắp đạilục với một tốcđộ khủngkhiếp. Trướckhi về Việtnam
lầnnày, tôi có đưa anhbạn đạica làm một vòng chớpnhoáng 10 ngày sang
Trunghoa lụcđịa để xem nhữnggì anhbạn nghenói tới từ cái thựcthể nước
"Trungcộng" lớnmạnh. Quacách nóichuyện hằnhọc đã tỏra cămghét đấtnước
cótên gọi chínhthức là Trungquốc nầy, tuyvậy, đạica nhàmình phải côngnhận
là hệthống xelửa caotốc (bullet train) 206 câysố mộtgiờ — giảm từ 350
câysố/giờ sau một tainạn chết trên 40 người nhiều năm trước đây tại Ônchâu
— ởđó là rất "hiệuquả", tính đúng giờgiấc điđến từng phútgiây.
Cho tới năm 2004, đoạnđường tàulửa caotốc từtrường duynhất và nhanhnhất
(431 km/h) là từ Thànhphố Thượnghải ra Phitrường Phốđông dài mớichừng 32
câysố (7.5 phút). Ngàynay, hệthống tàulửa tốchành đadạng, trongđó tàu
đườngxa có hệthống D (Dongche 動車) và G (Gaosu 高速) tínhđến năm 2014 đã
trảirộng hơn 16.000 câysố khắp lụcđịa Trungquốc (Ghichú: và nay 2025 đã trên 40 ngàn câysố và nay đã có tàu chạy bỗng trên đườngray nệmtừtrường với tốcđộ phicơ trên 400 câysố mộtgiờ.)
Trong chuyếnđi nầy chúngtôi đã sửdụng xelửa tốc hành ba lần, hai lần từ
Thượnghải đi Tôchâu và ngượclại, mỗichuyến mất độkhoảng nửa tiếngđồnghồ
trên tuyếnđường mà tám năm trướcđây tôi ngồi xếhộp do một ngườiquen chở
chạy xalộ mất gần 2 giờ do vì kẹtxe từ đườngxá trong thànhphố, hoặc đibằng
xebuýt mất khoảng 3 giờ bằng trên mười năm trướckia. Mọi chậmtrễ là do
trong thànhphố có quánhiều xehơi, nhiều như Việtnam có quánhiều xe gắnmáy
vậy. Ngàynay sốlượng xehơi riêng lưuhành ở Trungquốc vượtxa nướcMỹ. Xe
gắnmáy đasố chỉ còn sửdụng tại những vùng làngmạc thônquê.
Đây là lần thứtư tôi đi Tôchâu. Trướcđây trong thậpniên 80 của thếkỷ 20 đó
là một thànhphố nhỏbé buồnthiu ngáingủ vào những trưa nắngnóng trên các
bờkênh. Tôchâu thờixưa nổitiếng là thànhphố thơmộng, một xứ "Venice" của
đôngphương, với congái vùng Giangnam mỹmiều. Ngàynay nó là một thànhphố
côngnghiệp hiệnđại với trên 11 triệu cưdân. Dĩnhiên là ởđó khôngcòn các
kiềunữ xinhđẹp vì ngàyxưa tấtcả côgái nào đẹp cũng đều đã bị tiếncống vào
triềuđình Bắckinh để làm cungphi cho các vua phươngbắc.
Khuphố cổ ở Tôchâu nằm trên một con kinhđào. (Ảnh: dchph)
Mớiđầu chúngtôi định đitới Tôchâu xongrồi từđó bayđi Thànhphố TamÁ, thuộc
tỉnhđảo Hảinam. Chúngtôi không muađược vétàubay bay từ Tôchâu nênđành quay
vònglại Phitrường Hồngkiều (Hongqiao) ở Thượnghải lầnnữa. Khi lên chuyến
xelửa caotốc vềlại Thượnghải, tôi và anhbạn lên tàu trễ vì phải chenlấn
đấutranh với đámngười trong sânga theolối họ đã quen với cáchhànhxử đi
tàuchợ ngàyxưa, cólẽ vì sợ mấtchỗ trên tàu (?) Tàu khởi hànhđúnggiờ nên
khôngthể đợi. Thayvì lên toatàu 14 thì chúngtôi lên trúngphải toa số 7.
Thếlà chúngtôi lếtthết kéo hànhlý trong lòng hànhlang tàu từ toa nầy sang
toa khác và khi chúngtôi vừamới đặtđít ngồixuống ghế ở toa 14 thì chiếc
tàulửa caotốc đã vàobến sânga trungương, kiểu "Central station" ở Nữuước,
nghĩalà, bến xelửa, xebuýt, và hơn thếnữa, trạm nầy nối luôn với đạisảnh
của sânbay "Cầuvồng" (虹橋 Hongqiao), Thượnghải.
Hai toa trong đoàn tàu caotốc Hoàhiệp Hiệu trên sânga Thượnghải đi Tôchâu.
(Ảnh: dchph)
Lần thứba chúngtôi đáp tàulửa caotốc là từ thànhphố biển TamÁ lên Hảikhẩu
ở tỉnhđảo Hảinam trên một đoạnđường dàihơn 300 câysố. Thànhphố biển ấmáp
nầy được dânđạilục hãnhdiện theokiểu tựphong của nước này là "Hawaii của
phươngĐông", thựcsự chủyếu dànhcho dân phươngbắc bảnxứ trốn tuyết vào
mùađông. Trong tấtcả nhàga xelửa hỗntạp từ Quảngchâu đến Thượnghải, cólẽ
hệthống nhàga và tàulửa caotốc ở tỉnhđảo Hảinam là phụcvụ dânsinh có
hiệuquảnhất. Sởdĩ nó đạtđược đến trìnhtrạng tốt nhưthế là nhờ dânsố nhỏbé
của đảo, chỉ mới lêntới độ 8 triệungười trên một diệntích lớnrộng gầnbằng
miềnBắc Việtnam. Mỗi chuyến tàulửa chạy cáchnhau một tiếngrưỡi đồnghồ từ
sángsớm đến nửađêm. Sânga TamÁ mới được xâydựng nên rất thoángrộng và
hiệnđại. Mua vétàu và chờxe khôngcần chenlấn. Toànkhu sảnhđường lơthơ số
hànhkhách nhànnhã imlặng cắmcúi với điệnthoại vittính của mình. Tổngsố
người chiếm khôngtới mộtphần mười sốghế trong khunhàđợi. Thật là một cảnh
tươngphản sovới những sânga ồnào tấpnập và hỗntạp khác trong đấtliền.
Banđêm ở trạm xelửa ở khu tây của trungtâm cũ của Thànhphố Quảngchâu,
Trungquốc
(Ảnh: dchph)
(Ảnh: dchph)
Cáicảnh chenlấn trong nhàga từ Thẩmquyến, Quảngchâu, chođến Thượnghải đều
gâysốc cho dânngoạiquốc muốn trảinghiệm cuộcduhành của họ trên đấtnước
Trungquốc bằng tàuhoả. Đốmà dânxứlạ đến Trungquốc xếphàng nổi để muađược
vétàu! Nếu bạn có nhucầu đilại bằng tàulửa nóichung, tốt hơnhết là nhờ
quầyvé của kháchsạn đang ở, côngty dulịch hay đạilý vé bênngoài muagiùm..
Nóichung, tổngthể hệthống hoảxa ở đạilục ítra phải tănglên gấp bốnlần nữa
(khoảng 40,000 câysố với đoàn tàu nhiều gấpbốnlần hơn hiệntại mới
đápứngnổi yêucầu đilại của ngườidân ở Trungquốc, nhấtlà vào các dịp lễlạc
như ngàyTết, ítra là dù chỉ đạtđến cái khungcảnh hiệnđại thoáimái ở nhàga
TamÁ trên đảo Hảinam màthôi chứ chúng vẫnchưa đạtđược tiếnbộ hữuhiệu của
hệthống "bullet train" ờ Nhậtbản như tôi đã từng thểnghiệm vào khoảng năm
2002 khi giađình chúngtôi đitheo đoàndulịch có người hướngdẫn ra nhàga đón
xelửa caotốc đi từ Đôngkinh tới Osaka. Đoànđitua của chúngtôi trêndưới
cókhoảng hơn 20 người phải chiara làm nhiều toánnhỏ đứng tảnmác ra nhiều
cổng khácnhau để lêntàu nhanhchóng. Nếu đoàn chúngtôi tâptrung lại chỉ tại
một cổng lênxe thì đôngquá vì chúngtôi sẽ khôngcó đủ thờigiờ để lênkịp
tàulửa. Tàucaotốc từ nơikhác đỗbến đónkhách tại một trạmga nhấtđịnh nàođó
ở Tokyo xong đitiếp thì tàu chỉ đậulại võnvẹn đúng 1 phút để đónkhách.
Dĩnhiên là khi bànvề cơsở giaothông hạtầng trên đạilục Trungquốc, ta
khôngthể bỏqua hệthống xalộ caotốc ởđó. Xecộ khi rakhỏi thànhphố lớnnhỏ
nào là cũng cóthể vào xalộ caotốc, trừkhi ngườita khôngmuốn trảtiền
"mãilộ" thì phải chọn "quốcđạo" (têngọi tươngđương với quốclộ của Việtnam
ta nhưng đườngxá của họ khá và tốt hơnnhiều.) Chảbù với nămxưa cáchđây 30
năm, đólà một xứ lạchậu nghèonàn. Cả một tỉnh của Trungquốc thờiđó không
tântiến giàucó hơn nước Triềutiên ngàynay baonhiêu. Tôi còn nhớ những
conđường hươnglộ — đườnglàng — mà tôi đã từng điqua khắp nướcTàu giờđây
còn tốthơn những quốclộ ở Việtnam.
Dođó, ta cóthể kếtluận, chỉ cần thayđổi mộtchút cáchsuynghĩ hệthống
chínhtrị kintế của mình và thựcthi cảicách thôngthoáng đổimới là quốcgia
đó cóthể đạt đếnmức pháttriển đángkể nếukhôngnói là vượtbực. Tuynhiên, như
trườnghợp cảicách của Trungquốc từ đầu thếkỷ thứ 21 nầy cũngcòn rấtnhiều
giớihạn. Nếukhông, họ đã đưa đấtnước họ vượtxa hơnnữa, khôngphảilà rồngbay
màlà phitiễn.
Điều oáiăm là chếđộ chínhtrị của Trungquốc đangcó những dấuhiệu chothấy
xãhội của họ ngàycàng bị xiếtchặt hơn trong trong thờiđại thôngtin
liênmạng toàncầu của thếkỷ 21 ngàynay. Thậtvậy, ởđó giờđây, năm 2015,
ngườidân trongnước khôngthể dùng Yahoo mail, GMail, Google, Youtube,
FaceBook, Twitter, v.v., vì tấtcả những gì manglại tưtưởng tựdo dânchủ ở
Tâyphương đềubị thaythế bằng những côngcụ bảnxứ để dễbề kiểmsoát hơn.
Ngàynay ngaycả việc mua gắn Simcard vô 'smart phone' (điệnthoại vitính)
phảicó giấytờ chứngminh tuỳthân. Các hãng như Apple muốn bán trên
thịtrường nầy phải nhượngbộ áplực của nhànước cộngsản đồngý nộp mãnguồn
(source code) của hệđiềuhành OS của iPhone cho cơquan hữutrách Trungquốc
vì họ "nghingờ" là OS của iPhone có càiđặt "spyware" (ứngdụng giánđiệp)
gắnsẵn trongmáy. Họ làm cứ ynhư là "smart phone" dưới nhãn Huawei hay
Xiaomei, do đám quốcphòng Trungquốc sảnxuất bánra nướcngoài. Đều trớtrêu
là sảnphẩm iPhone đều được hoàntoàn lắpráp tại đạilục.
Đúnglà tiểunhân suybụngtarabụngngười. Đãtừlâu điệnthoại tinhkhôn của hai
hãng lớn ở Trungquốc là Huawei và Xiaomei khôngđược bàybán ở thịtrường
Hoakỳ ngaytừ giaiđoạn đầu khi các côngty đó mới thànhlập với sảnphẩm bị
tốcáo là "copcat" kỹthuật đánhcắp của các côngty nướcngoài trongđó có
iPhone. Các cơquan hữutrách bên Mỹ từlâu đã khôngcòn sửdụng máyvitính
nhậpcảng từ Trungquốc vì lýdo anninh quốcgia. Gầnđây kểcả các máy vitính
xáchtay của côngty điệntoán Lenovo bán khắptoàncầu cũng đã bị các nước
Âuchâu và Mỹ tốcáo là sảnphẩm của họ nầy cógắn "spyware" trongmáy.
Chínhphủ Hoakỳ thườngxuyên tốcáo và bắtgiữ nhiều côngdân Trungquốc
làmgiánđiệp cho các hãngxưởng và côngty quốcdoanh hoặc quốcphòng Trungquốc
về tội ăncắp bímật kỹthuật từ của các hãng điệntử nơi họ được nhậnvào
làmviệc. Bạn cóthể google trên mạng bấtcứ lúcnào về những tintức này nếu
muốn tìmhiểu thêm về vấnđề nầy trướckhi bạn quyếtđịnh mua một mónhàng
điệntử có xuấtxứ từ Trungquốc có dán nhãn in "Made in China"; khôngcó nhãn
thì lạicàng khôngnên mua, baogồm cả các loại hànggiả bịcấm như vísắc
đànbà, đồnghồ đeotay mua từ nướcngoài xáchtay vào nước Mỹ.
Lýdo sảnphẩm của hãng Apple lại bánđược và cógiá ờ thịtrường báubở tại
Trungquốc phầnlớn do nhờ nhãnhiệu đắttiền của hãngnầy. Khi một điệnthoại
iPhone kiểumới mới xuấthiện trên thịtrường Mỷ, một điệnthoại iPhone cóthể
bán được trên mấy nghìn đôla. Người Trungquốc mới giàusổi thích loèthiênhạ
cho nên họ đuanhau mua các món hànghiệu đắttiền, không những đồ điệntử,
màcònlà từ xecộ chođến giỏsắc đànbà, áoquần, mỹphẩm, chođến rượu, thuốclá.
Nóiđến rượu thì khôngkể loại rượuđế "Maođài" báncả 200 đô một chai thường
được dân đạilục dùng đề hốilộ chạychọt cửasau, còn thuốclá thì khôngthể
không nhắcđến loại Zhonghua ("Trunghoa") sảnxuất nộiđịa, trên 10 đôla
mộtgói mua miễnthuế tại phitrường Hồngkông, còn thứgià thì dămba đôla to
các cửahàng tạphoá Tàu tại những khu đông dân của ngườiHoa tại các nước.
Thứnhất, thuốclá ngoại bịcấm trong đạilục chonên Zhonghua và mộtsố
hiệukhác thaythế để nângcao đẳngcấp của ngườitiêudùng tronggiới giaicấp
trunglưu và thượnglưu. Tôi đitớilui ở Trungquốc hàng chụclần, tiếpxúc vài
dămba nhânvật thuộcloại "tiểutốt" nhưng tôi nhậnxét thấy hễmà họ
rútthuốclà ra mời là xìangayra baothuốc Zhonghua đỏchói, còn bảnthânhọ
thì hút thuốclá loại rẻtiền baxu, nghĩalà trongngười họ baogiờ cũng
thủsẵn hai loại. Thựcsự, tôi biết là còn có haiba hiệu thuốclá nữa còn
đắthơn Zhonghua.
Hình 2 chiếc tàu Hảigiám Trungquốc đậu ngoàikhơi khu tắmbiển thuộc
Thànhphố TamÁ,
Tỉnhđảo Hảinam, 7 thángtư 2015 (Ảnh: dchph)
Tỉnhđảo Hảinam, 7 thángtư 2015 (Ảnh: dchph)
Sỡdĩ tôi nói hơinhiều về Trungquốc gần là chuyện hànghoá thôngthương, xa
là biểnđảo giếngdầu đánhcá, bởilẽ hiệnthực Trungquốc gắnliền với mọi
biếnchuyển chínhtrị và tồnvong của Đảng Cộngsản Việtnam, kểcả sựsinhtồn
của đấtnước Việtnam. Đảng Cộngsản trongnước phải dựavào Trungcộng (tứclà
'Đảng Cộngsản Trungquốc') để tồntại. Quyluật tấtyếu, 'sông cóthể cạn, núi
cóthể mòn, nhưng cáichânlý là Đảng Cộngsản Việtnam phải dựavào thếlực của
Trungcộng để sinhtồn là khôngthể nào chốicải được.'
Nếu cầmquyền Việtnam bỏ chathềy Trungquốc để theo Mỹ là họ sẽ khólòng
giữđược chínhquyền ngay vì chếđộ tựdo dânchủ Tâyphương không chấpnhận
chuyện úpmở đánhlậnconđen với nước theo thểchế độctài tậpquyền trungương
phongkiến tráhình cộngsản dưới hìnhthức xãhộichủnghĩa 'địnhhướng' (?)
nhưng đỉnhcaotrítuệ của loàingười đang gán cho hệthống chínhtrị ở Việtnam
hiệnntại, một chếđộ cấmđoán ngaycả quyền ngườidân biểutình hay viết nhạc
chốngđối ngoạixâm Trungquốc. Tạisao thì ai cũng biết. Ai cũng hiểu điềuđó.
Dođó, nếu nếu đám cầmquyền có chửibới nướcTàu về những xâmphạm biểnđảo từ
Trungquốc, thì thấtcả chỉlà ngôntừ trên đầumôichótlưỡi, nóichocó để
đánhlừa dưluận màthôi. Còn Trungquốc thì khônngoan vừa đánh vừa vuốt, coi
những nhàlãnhđạo cầmquyền Việtnam chẳngcó kýlôgam nào. Thựctế thì họ đã bị
Trungquốc bỏtiền muađứt từlâu. Giá baonhiêu thì khôngbiết, một tỷ đô, hai
tỷ đô, ba tỷ đô? Nếukhông thì tiềnđâu chúng có tiền nhiều thế, mở côngty,
mua lắm đấtđai siêuthị ở Mỹ?
Sựhiệnhữu và chấpnhận sựtồntại của Đảngcộngsản Việtnam chỉlà mộtphần
trongkếhoạch 100 năm thôntính VIệtnam cósẵn từ thời Hồ Chí Minh còn làm
taysai cho cộngsản quốctế, xong được Đảng Cộngsản Trungquốc dưới
sựkiểmsoát của Mao Trạch-Đông gởisang Việtnam để tiếptục kếhoạch hoànhập
vào chếđộ phongkiến đỏ tráhình của tậpđoàn vuachúa Bắckinh. Thamvọng
bànhtrướng của tậpđoàn cầmquyền Bắckinh phươngbắc đã thểhiện rõ khi đưa
hảiquân ra biểnĐông lậpcăncứ, tuầntra, và ápđảo tàubè đánhcá của ngưthuyền
Việtnam và Phiuậttân trong những vùng biểnđảo cònđang trongvòng tranhchấp
. Chúng cũng đang sữasoạn tuyênbố chủquyền và giớihạn trên vòm khôngphận
bêntrên những quầnđảo chiếmđược nằmtrong vùngbiển lưỡibò mà họ tuyênbố
giành chủquyền nhiềunăm trướcđây. Chúng đã dốcsức sanlấp các chùm đảo
sanhô, xâydựng đườngbăng phicơ dài trên 3 câysố được các chuyêngia Mỹ
đánhgiá đólà những Hàngkhậumẫuhạm khôngbaogiờ chìm trên Biển Đông. Chúng
đã chuẩnbị sẵnsàng cho một cuộc đốiđầu cả trên biển lẫn khôngtrung. Giờnầy
chúng còn ngangnhiên đưa cả luậtbiển do chúng đặtra việncớ là để bảotồn
nguồn cá, cấm ngưdân Việtnam đánhcá trong vùngbiển khôngnhững là thuộc
Việtnam hàngnghìn nămqua còn ngaycả vùng lãnhhải đang có sựtranhchấp của
nhiều nước trong khuvực.
Viêtnam là nước trongcuộc lại không dám kiện Trungquốc ra toàán quốctế mà
chỉ tỏ một tháiđộ với phảnứng rụtrè quèquặt với lờilẽ giống như kẻđiđường
bị một đám cônđồ ứcchế chắngdám có hànhđộng gìcả. Nhậtbản, Hoakỳ nghe tới
chuyện nầy cũng bấtbình nổigiận nhưng mộtkhi mà đám cầmquyền Hànội
nhắmmắtđưachân bánnước theo Tàu thì có thêm dămba ông Mỹ Nhật xíavô nữa
thì củng chẳng làm gìđược ráotrọi. Dođó dưới lăngkính ngườingoài đứngngoài
nhìnvào lại thấy đám lãnhđạo Việtnam hènquá, thua Philuậttân xa.
Đồngminh cũ của cộngsản Việtnam là Nga đã bán tấtcả nhữnggì mà ngânsách
quốcphòng 4 tỷ đôla nhỏnhoi tộinghiệp mà Việtnam cóthể rặnrađược để
trangtrải cho xetăng súngống và tàungầm. Xungđột Hoa-Việt sắp lọtvào chukỳ
bộcphát và bùngnổ mộtkhi dânViệt đã phẫnnộ đếnchỗ tộtcùng mặcdù cáncân
lựclượng chothấy mộttbên là một anhViệt nghèoráchmồngtơi và bênkia là
anhTàu tobự thamlam. Mỹ Nhật nhìnvào thấy tộinghiệp, mộtphần vì lợiích
quốcgia họ, vớtvát cũng đã cốgắng vựcđỡ nó bằng những pháođàinổi ngoài
biểnĐông nhằm chuẩnbị cho một cuộcchiếntranh khôngcânxứng..
Nhưng cuộcchiến nầy khôngphải chỉ xảyra trên mặtbiển ngoàikhơi BiểnĐông
màthôi. Trungquốc đangbaovây VIệtnam từ trongđấtliền với những mũidùi
tiếnquân BắcTrungNam. Ai đãtừng đixe bằng đườngbộ từ cửa Mốngcái đến
Thànhphố Namninh thuộc Tỉnh Quảngtây Trungquốc đều nhậnthấy Trungquốc đã
xâydựng nhiềuđường caotốc nhắmthẳng xuống miềnBắc Việntnam. Những conđường
nầy cóthể dichuyển hàng trămngàn quân ápđảo đến sát biêngiới Việtnam trong
vòng 2 đến 3 giờ đồnghồ. Sátnách từ miềnnam Tỉnh Vânnam, Trungquốc đã
xâydựng hệthống xelửa trên miềnbắc nước Lào từ nhiều năm trướcđây mặcdù
khôngđược sựđồngthuận của thủtướng Lào. Trong chuyến dulịch nước Lào năm
2011, một "ngườicháu" của thủtướng Lào kểcho tôi hay rằng khi Trungquốc
xinphép xâydựng đường xelứa ở ThượngLào, chínhphủ Lào bácbỏ, họ lại
coinhưkhông cứviệc khaihoang phárừng đặt đườngrầy bằng giấyphép "giả" có
chữký của đươngkim thủtướng Lào! Dĩnhiên Bắckinh cho xâydựng hệthống
đườngsắt nầy cộngthêm hệthống Xalộ XuyênÁ (AH) ở xứđó vơi ýđồ gì thì đã
quá rõ.
Trongkhi BiểnĐông đang đểnhồi sôisục dậysóng, mặttrận miềnTây vẫncòn
yêntỉnh. Trênđường chúngtôi đi từ Siem Riep ngangqua Phmom Penh trên quốc
lộ Asia Highway 1 (AH1) hướngvề Cửakhẩu Mộcbài, Tâyninh, Trungquốc đã bỏ
tiềncủa vào đấtnước chùatháp rasức xâydựng xalộ hướngvề Sàigòn. Nếucần họ
cóthể dichuyển quân xuyênqua Lào đâmthẳng xuống miền Caonguyên Trungphần
Việtnam nơi mà họ đãlàmchủ những nơi họ có giấyphép khai mỏ Bôxít hay
'Bullshit'! Cuộc ditản Pleiku-Buônmêthuột xuống vùngbiển Camranh-Phanrang
cóthể táidiễn lại lầnnữa ở vùngnầy trong nửa đầu của thếkỷ 21.
Về phía Việtnam, ngoài việc củngcố conđường Xalộ Trườngsơn hoànthành trên
mườinăm trướcđây dọc theovùng Trườngsơn Đông, phe quânđội dườngnhư đã
chuẩnbị sửasang đoạnđường venbiển tuyến nambắc xuyênsuốt miềntrung để
sẵnsàng đốiđầu với những cuộc đỗbộ từ biểnĐông vào đấtliền của quânthù.
Mới nói nghe cóvẻnhư Quânđội hànhđộng độclập với chínhphủ nhỉ? Nếthế thì
đâu có chuyện các côngty Trunguốc ngàyvào Việtnam xâydựng ồạt các nhàmáy
và côngtrường tại các điểmyếu huyệtđạo trên khắp bảnđồ đườngcong shữ S của
Việtnam. Mọisựkiện liêntục xảyra trongnước từ việc biểutình chống
Trungquốc xâmlăng, rồi đến việc các nhàhoạtđộng chínhtrị chốngTàu bị
cầmtù, đàyải, cộngthêm cuộc nổiloạn của côngnhân Việtnam năm 2014 chothấy
hàngtrăm nhàmáy Trungquốc làmchủ trảidài khắp từnamchíbắc... Ngoàira,
biếncố đó chothấy có sự chiarẽ phânkỳ của haiphe thân và chống Tàu trong
bộchínhtrị trungương Đảng Việtnam.
Đã hơn 8 nămnay tôi khôngcòn hứngthú dulịch xứTàu vì tôi trởnên phảncảm
với đấtnước đó qua những hoạtđộng xâmlấn BiểnĐông của chínhquyền Bắckinh
theo chiếnthuật tằmăndâu của họ. Mỗilần đọcthấy tintức Việtnam bị Tàu
ứcchế là tôi sôiganlộnruột, huyếtáp tăngvọt. Chuyếnđi vừaqua là có hai
mụcđích, mà mụcđích chính là đưa anhbạngià 'đạica' đichơi theo lời yêucầu
để chobiết sựtình thựcthể nướcTàu mà ôngta chữi hoài mà chẳng rõ địchtình
nhưthếnào; cònlại là lýdo riêngtư là đithăm hai ôngbànhạc, cảhai giàrồi
không biết còn khoẻmạnh tới ngàynào. Lòngvòng nhưthế là để trảlời dămba
lời tốcáo trênmạng bảo tôi là giánđiệp cho Trungquốc. Chưachắc là đámngười
chốngTàu đó chốngkịchliệt bằng tôi. Dùsaođichăngnữa, phải biết địch biết
ta mới trăm trận trăm thắng, khôngthể ngồinhà chửiđổng được.
Anhbạn của tôi tuy đãđi khôngđược baonhiêu nơichốn ở Trungquốc trong
mộtthờigian quá ngắnngủi trướcsau 10 ngày nhưng cũng đủđể cho ông bậtmiệng
nói "xứ nầy nó lớnquá", "chưabaogiờ thấy ngườita đôngđúc như thếnầy",
"hệtthống tàulửa caotốc của nó đúng từngphút", v.v. Nóira nhưthế là để
sosánh cáinghèonàn lạchậu của Việtnam mình. Thídụ thì có quánhiều nhưsau.
Vàinăm gầnđây trên các trụclộ giaothông ở ngoạivi Sàigòn xuấthiện vài
cầuvượt, vài "express way"; Sàigòn Hànội cóthêm vài "shopping mall"
đắctiền; miềnBắc, miềnTây cóthêm vàichục côngtrình kýlômét đường xalộ
caotốc "trảtiền mãilộ", v.v., là cứ vảnhmặtra tưởng xứta tiếnbộ nganghàng
với các nước tiêntiến khác mà quênkhuấymất tronglòng đấtnước mọsự
thốinhưcứt. Lấythídụ, trườnghọc hoặc nhàthương... Người có chúttiền là gởi
con đihọc nướcngoài, có bịnh thì sang Thái hoặc Singapore chữatrị. Cònlại
cáiđám dânngucuđen nghèohèn sống trongnước thì để cho nhànước cỡiđầucỡicổ
cho dễtrị. Tìnhhuống đó ychang như nhữnggì đang xảyra ở đấtnước Trungquốc,
đám cótiền có của thì dicư ra nướcngoài, cònlại trongnước là đám nghèohèn
dễdạy chảbiếtgì về thếgiới Tâyphương tựdodânchủ bênngoài.
Nóivậy không cónghĩalà phủnhận sựpháttriển và những thayđổi rõrệt của
nhiều côngtrình xâydựng và đổimới trên khắp nẽođường quêhương. Như đãnói,
những thứ bắtmắt đó thì ai cũng nhìnthấy. Thídụ, Sàigòn mọclên nhưnấm
những toànhà caotầng, chỉntrang đường Nguyễn Huệ thành khuđibộ. Những
khuphốmới sangtrọng như Phúgia hay Chateau ở Phúmỹhưng, ờ miền Tiềngiang,
Hậugiang thì có những cầutreo bắcngang những nhánhsông lớn thaythế cho phà
sau những tạinạn xâydựng khốcliệt, thànhphố Rạchgiá hiệnđại rộngrãi và
khangtrang hơn, ở miềnTrung thì có Thànhphố Đànẵng nổitiếng là anninh và
sạchsẽ... Nhưng đằngsau những thànhtựu ítỏi là cáiruột thốinát ungthối
đỡlấy tâmbìnhphong hàonhoáng. Thídụ, saukhi đấtđai bấtđộngsản ở đảo
Phúquốc lọtvàotay một sốnhỏ conôngcháucha của ngườicầmquyền rồi được
quốchội bùnhìn hợpthứchoá làm đặckhu kinhtế. Tấtcả với tàisản bấtđộngsản
mua với giá hời trướcđây ờ đảo bỗngnhiên chỉquađêm là họ trởthành những
nhà tỷ-tỷ-tỷ-phú. Tàisản quốcgia chung đã trởthành của riêng của một
sốngười ở những vùng biển với những bãibiển riêng của những resort đắttiền
với phòngngủ villa dămbatrăm Mỹkim một đêm.
BãiSao ở phía bắc Đảo Phúquốc, nhìn sang bênkia bờ là đấtliền của Thànhphố
Shihanoukville, Cambốt. (Ảnh: dchph)
Những mặt tiêucực, nóitómlại, cáilạchậu, cáinghèo, cái bithương, bấtcông,
phẫnnộ... thì phôra đầyrẫy trên cùngkhắp các nẽođườngđấtnước. Kểkhôngxiết
và nóikhônghết. 40 năm đãqua trên một đấtnước bị dàyxéo bời chủnghĩa
phongkiến xuấtphát từ nướcTàu đã tạo điềukiện cho ngườicầmđầu một nước
đèđầuđècổ phânthây rụctỉa củacông, ứchiếp bóclột ngườinghèo.
Thùtronggiặcngoái, quanlại thamnhũng cướpđất bánnước chàđạp dẫmnátquêhương
mộtcách tànnhẫn và thôbạo. Tôi khỉnhbỉ tấtcả đámngười vôliêmsĩ đó rồi
ghétluôncả đámdânngucuđen suốtngày mõimòn trôngngóng ơnmưamóc của
bọnthốngtrị rõgiọt ơnmưamóc từtrênxuốngdưới camchịu sốngkiếp đêhèn không
dám lêntiếngnói. Tôi cảmthấy xấuhổ phải làmngười Việtnam. Mỗilần về
Việtnam và tôi mang tronglòng một tâmthức và nãotrạng của ngườingoạicuộc,
thàlàm côngdân Mỹ còn sướnghơn là nhìnnhận quêchađấttổ mình là xứ Việtnam
nghèonàn ngudốt lạchlậu và thahoá.
Với hiệntrạng đấtnước hiệntại, cánhân tôi, nếu ai hỏi khi đã tỏbày
chínhkiến nhưtrên, tôi mơước gì sẽ xảyđến cho quêhương mình? Nếu tấtcả
chúngta muốn đứng thẳnglưng nhìnthẳng vào bạnbè khắpnămchâu và vỗngực
tựxưng mình là người Việtnam thì đấtnước nầy cần phảicó một cuộccáchmạng
toàndiện và triệtđể. Làmsao để có cáchmạng thì chỉ có dân trongnước mới có
tưcách trảlời.
Riêng tôi, tôi muốn có Chiếntranh. Chiếntranh chống xâmlược từ bọn giặcthù
muônkiếp từ phươngbắc. Chỉcó chiếntranh triệtđể mới cóthể xoáhết mọi
tàntích phongkiến nôdịch Tàuphù trên mãnhđất nghèohèn lạchậu truyềnkiếp.
Lịchsử của dântộc nầy rất giỏi chuyện chinhchiến vì họ đã dấyđộng
chiếntranh liêntục hơn suốt 2500 năm qua. Chỉcó chiếntranh lầnnữa với
kẻthù phươngbắc, kểcả xoásạch luôn mộtnửa dânsố ViệtBắc thì cũng chẳng
tiếc gì vì họ đã bị tẩynão chịu sốngkiếp nôlệ dưới áchthốngthị của tậpđoàn
phongkiếnđỏ hiệnđại. Chỉ có chiếntranh mời làm nổi một cuộccáchmạng nhổbỏ
mọi gốcrễ của quákhứ hènmọn tựty tựkỷ.
Có người sẽ hỏi, chiếntranh chống xâmlược với một nước hùngmạnh như
Trungquốc ngàynay thì chúngnó nuốt chửng mình còn gì? Cứ thủngthẳng "để
nhànước 'no' condân 'no' ra 'nàm' chi chomệt?" Nênbiết đâylà một lậptrường
cựckỳ "phảnđộng" chỉ có phe thânTàu mới có quanđiểm lấpliếm nhưthế.
Thờinào nướcTàu đi xâmlấn Việtnam mà nó không hùngmạnh? Lịchsử Việtnam
dạycho ta biếtrằng, saucuộc bấtcứ cuộc chiếntranh chống ngoạixâm Tàu nào,
Việtnam baogiờ vẫn chiếnthắng và giữvững độclập bềnlâu hơnbaogiờhết vì
chodù dântình có bậnbịu chiarẻ thếnào condân Việtnam baogiờ cuốicùng cũng
đoànkết trong việc chống giặcTàu xâmlược phươngBắc.
Ta cần chiếntranh để tiêudiệt mọitàn tíchphongkiến trên đấtnước ta, kểcả
mọibiếnthể khác của tưtưởng Khổngmạnh. Cóđiều chắcchắn là có một sựviệc
rõràng chothấy sau chiếntranh ta sẽ xâydựng lại từđầu. Nhưng mọingười hãy
coichừng. Lịchsử Việtnam cũng dạycho ta thấyrằng sởdĩ ngườiViệt thường
chiarẽ nhau, chẳng ai phục ai, nhấtlà saukhi những cuộc chiếntranh giành
độclập đã toànthắng, là cũng do những quanniệm phongkiến của Tàu tiêmnhiễn
vào đầuóc của mọi giaitầng lãnhđạo với quanniệm "quânsưphụ". Vì nó mà
trongnhà anhem lại tiếptục giànhgiựt cấuxé nhau. Cứthế mà Việtnam cứ
nghèođói mãimãi từ xưa đếnnay.
Tôi lại thậmnghĩ là cólẽ làm một đấtnước nôlệ cho Đếquốc Hoakỳ ở phươngNam
còn tốt hơn thà thêm một ngôisao vào lácờ Trungquốc đểđược làm vương cho
triềuđình phươngBắc chăng? Ai cũng biếtlĐảng Cộngsản Việtnam đã phạmphải
cáitội tàyđình trên đấtnước nầy khi chúng đã ngumuội dám đánhthắng nướcMỹ.
Lịchsử thếgiới chưacó nước náo dámlàm nhưvậy. Trong trận Đệnhi Thếchiến
các nước Nhật, Đức đã đều chịu sựthuatrận với Mỹ để mưucầu phồnvinh và
tựdo dânchủ để cùng sánhvai với các xứ Tâyphương khác. Ngượclại, Đảng
Cộngsản Việtnam quangvinh đỉnhcao trítuệ của loàingười đã dạycho ta bàihọc
lịchsử đắngcay chuachát trong cuộc chiếntranh vừaqua cảnước haimiền nambắc
đã đánhthắng 4 cườngquốc lớnmạnh nhất thếgiới của thếkỷ 20, đólà
chiếntranh chốnglại Pháp, Mỹ, Nga, Tàu. Cóthể vìthế chonên chúngta giờnầy
phảitrả cáigiá rấtđắt cho niềmsĩdiện hàonhoáng mà đảng và nhànước cộngsản
Việtnam đã khôngngừng đánhbóng sau 40 năm đổiđời mà không đổixác.
dchph
SF May 2015