6/9/25

Phan Cung-Nghiệp - Lối Mưa Mịtmùng




Trọn giờhọc, Ban không học đượcgì. Ban thấy mệt và một cáigi bựctức trong người khôngrõ. Buổitrưa ngồi giam mình trong cănphònghọc nóngbức, Ban cảmthấy thânxác rờirã, thầntrí mêmỏi, mắt quẩnquanh nhìnra mấy ôvuông khungcửa cóý chờ một cơngiólạ.

Tiếng giảngbài chậm nhỏ của cô Vi hômnay nghe buồnngủ, nhóixiết trong đầu, Ban biết mình học không vô được nữa. Chẳnghiểu tạisao. Ban chỉ biết mình cần một chỗ vắng nghỉngơi, một chỗ trên vườndừa chẳnghạn. Hay một giấcngủ tạmbợ cho thầntrí bớt cơn laođao mêmỏi.

Tiếng giảngbài của cô Vi vanglên đềuđều. Ôisao hômnay cô giảng tệquá; giờ Việtvăn sao nản thế này? Đôilúc, Ban có ýđịnh đứngdậy ômsách xinphép ravề, lýdo nhứcđầu. Nhưng khônghiểu tạisao, Ban lại ngồi ráng, ráng cho đếnkhi trốngđổ.

Ban biết có một nguyênnhân gâynên sựbựcbội ở mình nhưng Ban vẫn ỳrađấy chịutrận. Ngồi loayhoay bên chỗngồi bứcnóng mà muốn đậpđầu vô tường cho đỡ bực, Ban đểý thấy dãybàn congái phía cuối phòng, tụi bạn của Ngân; suốt giờhọc cứmãi đămnhìn Ban khôngngớt. Lẫn những tiếng xixào, những tiếngcười chegiấu khúckhích. Vài ánhmắt to đenláy nhìnvề chỗ Ban ngồi như để theodõi. Ban biết thế nhưng cốtránh không nhìn. Ban cố liếcnhìn rangoài songcửa.

Khi tiếng trốngtrường đã tan hai giờ đầu, Ban vộivã rời lớp rangoài sân tìmchỗ có bóngmát mà đứng. Lúclâu sau Ban cảmthấy dễchịu hơnchút, thanhthản hơnchút.

Sântrường vào giờchơi, rộnrip hẳn lên. Tiếng guốc reo, tiếng cườinói, tiếng giỡnnghịch vanglên một thứ âmthanh nắng nhói ồnào. Ban imlặng nhìn rangoài bóngnắng, thấy bớt chóngmặt tuy nắng đang đỗ gắt xuống sântrường. Vài đứa bạnhọc đi ngangqua Ban, bảo Ban ra quán ông Cai uốngnước nhưng Ban từchối, tuy Ban thèm một điếuthuốcIá mà khôngdám hút trong trường*.

Tiện, thằngbạn ngồicạnh Ban trong lớp đang từ phònghọc đira hướngvề phía Ban đứng. Ban biết thế nhưng Ban không quaylại, đếnkhi Tiên nói Ban mới chúý:

- Ê Ban, mày làmthơ gởi đứa nào mà nó đọcrầm lên trong lớp thế? Dị khôngchịuđược!

Ban giậtmình quaylại nhìn Tiên:

- Hả? Đứa nào?

Tiên nhìnsang chỗ khác cố chegiấu một nụcười:

- Thì bọn congái...

Ban tỏvẻ tứcgiận:

- Đứa nào?

- Aibiết! Nghe chúng đọc omlên, rồi phêbình, rồi cười. Tao dị quá mới bò rađây...

Ban imlặng. Thìrathế. Bàithơ. Có bàithơ mà Ban mới chép đưa Ngân Howqua ở nhà nàng. Bài thơ có hai câu Ban cholà haynhất, có nhiều ýnghĩa nhất, ítra thì đốivới Ban.

"Lối mưa nhìnthấy dáng em xưa,
Hoanắng chiều nghiêng khóitoả mờ..."


Trong bài Lối Mưa Mịtmùng mà Ban đã làm trong một đêm thức trắng để tặng Ngân.

Thếlà quáquắt lắm, sao Ngân sơý đến thế? Chẳnglẽ Ngân lại đem thơ Ban tặng rakhoe à! Lâunay làm gì có chuyện đó. Ban cố moiđầu để tìm một lýdo biệnhộ cho Ngân, nhưng vôích. Cólẽ Ngân đã đem khoe với chúngbạn.

Giờ vàolớp Ban vào saucùng, cáchkhoảng tiếngtrống điểm, cách người cuốicùng thậtlâu.

Người thầy phụtrách hai giờ cuối vẫnchưa đến. Ban mang bộmặt lầmlì vàolớp chẳng nhìn ai. Và hìnhnhư có tiếng laoxao dãy bàn congái khi nãy, lẫn tiếngcười khúckhích giấu trong môi. Ban khẽ liếcnhanh nhìn Ngân, và Ban bắtgặp nụcười Ngân kínđáo gởicho Ban. Ban khônghiểu Ngân mĩmcười gì, nhưng đành cuờigượng trởbước về chỗngồi với nỗi ngượngnghịu vướngmắc chânđi. Đúnglà bọn congái đang cười mình.

Ban về chỗngồi, tứcgiận thựcsự khi ngóthấy hàng chữviết bằng phấn trên bàn chỗ Ban ngồi. Ông thisĩ làmthơ hay nhưng dóc quá, dóc quá... Ban ngồiphịch xuống nhìnquanh, ngượngngùng nhưng chẳng biết đổgiận cho ai. Rõràng là nétchữ congái viết, không thằngcontrai nào nghịchngợm dễghét thếkia.

Ban vớitay trong hộcbàn tìm vàiba mảnh giấynháp vụn để chùi, xong ngồi imlặng tránh nhìn moingười. Ngoàikia, nắng đã đổ ngang lưngchừng trời.

Giờ tantrường, Ban đợi Ngân dưới cổngtrường. Bọn họctrò traigái tảnmát Iầnlượt ravề hết. Còn sótlại Ngân sauchót đi với một côbạn, trông nàng thướttha nhànrỗi mộtcách đángghét. Ban rút thuốc ra mồihút, kiênnhẫn ôm sách đứngchờ nhưng cố lộvẻ thảnnhiên.

Giờ tanhọc nắng còn như trútlửa trên đầu Ban. Nắng chóigắt từng vòm trên từng khómcây nhỏ imđộng. Vài cánhchim bay lẻloi. Ban nghelòng bựcbội tức muốnkhóc.

Khi Ngân và côbạn bước ngang qua Ban, Ngân nhìn Ban imlặng cười kínđáo. Cả côbạn Ngân cũng thế. Ban nhănmặt nhìn hai người thảnnhiên ravề mà lòng bựctức ghêgớm. Ban gọi giật:

- Ngân!

Ngân dừngbước quaylại nhìn Ban với đôimắt dọhỏi. Ban bốirối chẳngnóigì tiếp vì còn kẹt côbạn của Ngân bêncạnh. Ban đểlộ vẻ lúngtúng rõrệt nhưng đành imlặng. Khốnnổi khi Ban tưởng Ngân sẽ về nhưng bị côbạn thúcthác, Ngân phải tiếngần Ban hơn:

- Ban gọi Ngân ?

Ban cười, nụcười mà Ban biết méosệch :

- Có chuyện chi không Ban ?

Ngân hỏi. Ban imlặng lãngnhìn ra nơikhác. Ngân vẫn chưachịu về làm Ban thêm ngượngnghịu.

- Ban làmthơ hayghê hở Ngân?

Bấtchợt bạn Ngân nói. Ban quaylại bắtgặp nụcười tươi từ conbé. Ban lại bị cơn bựcbội trong lớp tiếptục hànhhạ. Ban gằn:

- Ngân! Bạn Ngân đấy phảikhông?

- Vâng! Nó tên Li.

Ban làmbộ khôihài:

- Li vuitánh quá hà!

Ngân vôtình không hiểuý Ban.

_ Ừ, Li vẫnthế lâu nãy.

Conbé Li cườicuời, trông vôduyên tệ. Ban gằn:

- Thếmà tôi khôngbiết chứ?

- Bạnthân với Ngân lắmsao mà biết với không?

Li hỏi. Hìnhnhư côbé trảđũa.Ban đâmngượng:

- Cáiđồ... kệtôi. Không mượn em nói...

Li kéotay Ngân đira đườnglộ, vừa nói:

- Thisĩ bắtđầu lêncơn rồi.

Ban imlặng bựctức nhìntheo thấy lòng giận Ngân ghêgớm.

- "Lối mưa nhìnthấy dáng em xưa, Hoanắng chiều nghiêng khói toảmờ..."

Côbạn Ngân nói vóitheo.

Ngân hếtchuyện chơi rồisao mà đem thơ mình tặngriêng nàng ra phổbiến? Ban chịu không tìmra câutrảlời nầy và chẳnghiểu tạisao. Ban đành đem mối hậmhực này vềnhà mà ănngủchẳngyên.

Buổitối, khi dùngcơm xong, Ban bỏ thóiquen buổichiều ra đứngngóng ngoài hiênnhà hútthuốc, mà trởvào phòng bứcrức loayhoay với mấy bứcthơ của Ngân gởi kia và Ban đọckỷ lại bài Lối Mưa Mịtmùng Ban đã sángtác tặng riêng Ngân: "Lối mưa nhìnthấy dáng em xưa, Hoanắng chiều nghiêng khói toảmờ...." Thậtlà thơ với thẩn. Thậtlà Ngân hếtchuyện rồi mới đem thơ Ban ra phổbiến.

Trong gianphòng vắng mộtmình. Ban điquađilại hết đứng nhìn ngoài cửasổ rồi lại ngồi vào bànviết thẩnthờ trông mấy láthơ Ngân nằm lungtung trênbàn. Ban muốn dỗ một giấcngủ sớm cho khoẻkhoắn nhưng khônghiểusao đầuóc Ban cứ luôn nghĩtới hànhđộng kìcục của Ngân mà giận, mà tức; bứcrức hoài nhắmmắt cũng chẳngyên. Phảichi Ngân đểcho Ban xàixểmộtmách để nguôi cơngiận.

Loayhoay với giấytờ hoài cũng chán. Ban mặc quầnáo vào với ýđịnh lại đằng nhà Ngân hỏi chora chuyện bàithơ, nhưng chẳnghiểusao Ban lại cởiđồ ra rồi ngồi lại bànviết bựcbội, bứctóc lungtung. Rồi Ban lại có ýđịnh viết một láthư cho Ngân xảhơi mộtmách cho bỏghét. Nhưng cầmbút lên Ban chẳng viết được dòng nào.

Ban muốn khóc đượcđiđấy.

- Ban, có Ngân lại tìm kia.

Bấtngờ từ trên nhà có tiếng gọi của chị Thi.

Ban tảngIờ imlặng như chẳng nghe. Ban lại nghe chị gọi lầnnữa nhưng cũng làmthinh. Hìnhnhư có tiếng Ngân nói gìđó với chị Thi. Một lúclâu sau Ban nghe tiếng guốc đivề hướng phòng Ban và Ban đoánchừng là tiếng guốc của Ngân.

Có tiếng gõcửa. Ban imlặng. Tiếng gõ tiếptheo. Imlặng. Cuốicùng tiếng guốc Ngân rời phòng, và tiếng Ngân nói với chị Thi xinphép về, để hômkhác lại, em nhờ Ban giảihộ bàitoán, tiếptheo tiếng chị Thi nói vâng. Ban về giường mằm ápmặt trên gối buồnmuốnkhóc.

- Ban, Ban...

Tiếng chị Thi gọi.

Ban vẫn yênlặng.

- Ban!

Tiếng chị gọi lẫn tiếng gõcửa.

Bấtngờ Ban hétlên:

- Gì mà gõcửa hoài thế!

Cánhcửa phẫnnộ bỗng bị bậtra.

Chị Thi giậndỗi nhìn vào thấy Ban nằm rũ trên giường quayra bấtchợt với đôimắt ướt. Chị Thi nớilớn:

- Cậu nay hỗn với tôi hả. Tức ai rồi đem về trút cho tôi hả...

- Chứ chị cứ gõ...

Ban dịulại, nhưng không giấu được cáigiọng nãonùng của một đứacontrai khi thấtthế:

- Nhứcđầu nằm tí saođâu...

- Cậu gây với tôi hả? Chị Thi trừngtrừng nhìn Ban.

- Tôi là chị của cậu, cậu nhớ chứ ...

Ban quaymặt vàotrong nghe tênghẹn ở cổhọng muốn khóc. Chị Thi tiếp:

- Cậu cóbiết tôi gọi cậu có chuyệnchi không?

Ban cãi vuvơ:

- Thì Ngân về rồithôi chứ...

- Aithèm nóichuyện Ngân làmgì. Bộ cậu bảnh lắm...

Ban hétlên:

- Thôi chớbộ chị gây thiệt với tui sao?

- À, à! Cậu muốn phảiđòn à!

Được rồi, tôi nói với ônggià trị cậu được. Cậu hỗn với tôi. Tôi biết cậu lớnrồi tôi chẳng làmgì cậu được.

Ban têtái imlặng khi nghe tiếng cửa đóngxầm lại mộttiếng đaunhói.

Hai ngàynay Ban cáobệnh khôngchịu đihọc, nằmlì trong phòng ngủlibì chẳng chịu cơmnuớc. Ban cảmthấy mình muốn bệnh thật, nhưng khốnnỗi nhịnđói lâu Ban nghe khóchịu, lòng muốn bỏqua để ăncơm choxongchuyện nhưng sợ ngượng với chị Thi.

Trongkhiđó má tin Ban bệnh thật. Bà mua một lọthuốc đặt trên bànhọc Ban, bắt Ban uống. Bảo Ban bi cảmnặng, trúngmưa, đủthứ bệnh. Uống hết thứ thuốc nầy đến thuốc khác Ban mệtmỏi thở khôngra và longại mình bệnh thật.

Quảvậy qua ngày thứba, Ban trông hốchác rõrệt. Tóctai bùxù, máhóp, mắt sâuhoắc và da táixanh như một conbệnh lâunăm. Chị Thi lắcđầu nói Ban bị tìnhái, nhưng sau thấy tìnhtrạng suygiảm sứckhoẻ rõrệt ở Ban chị cũng đâm longại thựcsự. Chị bắtđầu quấnquít xoắnxít locho Ban. Ban nửa cười nửa sợ nhưng chẳngbiết phảilàmsao, đành phải chìulòng mọingười ăn miếng cháolòng "cho khoẻ chút", uống đủthứ thuốcviên để chóng lànhbệnh.

Sau mấy ngày vắng học, không gặp Ngân, Ban trôngnhớ quayquắc muốn đihọc trởlại và thôi giận Ngân. Buổisáng qua ngày thứtư, thứcdậy miệngmồm mấy hômnay không súcrửa hôithối làm Ban khóchịu hết
kiênnhẫn chịuđựng rồi muốn bỏ cuộcchơi hàihước tộivạ mộtcách vôlý.

Buổisáng nằmlăn mỏimệt rãrời trên chănchiếu, Ban chẳngbiết làmgì hơnlà nằm suynghĩ vuvơ đủchuyện. Hết nhìn nắng rồi nhìn mây.

Khoảngkhônggian buổisáng bênngoài gâycho Ban một nỗi náonức muốn tứckhắc thoátly khỏi cănbệnh bấtđắcdĩ của mình. Ban giờ mới thấy thèmmuốn những buổisáng nắngsớm điđến trường, gặp bạnbè, gặp Ngân với một nỗiniềm thânquen khác.

Mớicó mấy ngày mà Ban có cảmtưởng như lâulắm, đãqua mấynăm mấy tháng. Ban giờ mới biết thèmmuốn khôngkhí bênngoài có nhiều mớilạ hơn bốn bứctườngvôi giamlỏng Ban như một tộinhân.

Khi gió đập một cánhcửasổ đónglại, còn hé một cánh cho rọivào một chút nắng yếuớt vàngvọt bênngoài chớm trên cành làm lòng Ban thêm náonức.

Chắc cólẽ Ban phải bỏ cuộcchơi sóm hơn dựtính. Ba ngày rồi. Ba ngày cùngcực nhất của cănbệnh giảtưởng của Ban. Cóai hiểu Ban đâu.

Suynghĩ một hồilâu, Ban thiếpngủ đi như mêman khôngbiết đâulà trời đâulà đất, và đâulà chị Thi đâulà Ngân, hay đúnghơn khôngbiết kia là bàntay chị Thi, haylà bàntay Ngân.

Lúc tỉnhdậy, Ban đã nghe tiếng cửaphòng mởra, lạcvào chút khôngkhí lạ và chút ánhsáng mới vào phòng. Tiếng guốc bướcnhe vào. Ban vẫn nằmim, cố thởnhę bớt để giữmình.

Tiếng guốc rónrén đến bên giường, Ban imlặng chờ nghe chị Thi lêntiếng. Hìnhnhư khi bàntay đặt trên trán Ban có ngậpngừng giâylâu nghengóng. Ban nhậnra bàntay thon trắng mịnmà, mátrượi. Ban có cảmtưởng là khôngphải bàntay của chị Thi nhưng Ban khôngcó phảnứng.

Bàntay ấy bópbóp nhẹ trên trán Ban. Rồi xoaxoa. Ban imlặng chờđợi, thởđều như kẻ đang ngủsay, nhưng đôimắt Ban nhìn ngược vào váchtường mở thaoláo. Quáilạ. Mềnchăn chi nóng thế nầy, trờinực nữa. Sắp hè rồi bệnh điệu này chắcchết.

Đợi mộtlát bàntay ấy mới rútvề; và tiếng guốc của Ngân vanglên làm Ban giậtmình.

- Trán Ban nóng quá!

Suýtnữa Ban phìcười. Quái! Bệnh mẹ gìđâu mà nóng với không nóng. Tiếng guốc dichuyển chậmchạp về phía bànviết, tiếng bao nilông mởra và mùithơm vỏ cam xônglên. Ban nuốt nướcbọt đánh "ực" một tiếng. Ban giảvờ giọng khòkhè của ngườibệnh:

- Ai vậy?

- Ngân!

Ngân nói.

Ban lại làmbộ chậmchạp trởmình quayra, mở đôimắt lờđờ nhìnquanh như khôngthấy Ngân đâu:

- Ai đấv ? Chị Thi đó phảikhông?

- Không, Ngân đây nè! Nhậnra không...

Ban thấy Ngân cười. Nheomắt lại, nhìn nụcười Ngân hénở trên môi. Ban nghe như môi Ngân thơm mùi cam tươi, ngọt mùi cam tuơi và đẹp luạnắng. Ban mở giọng ngạcnhiên:

- Ủa, Ngân!

- Ừ, Ngân... Ban ăn cam nghe!

- Ngân vẫn cườinói.

Ban làmbộ quayvào trong:

_ Ngân hổngbiết! Tưởng Ban giận Ngân luôn...

- Mấy hômnay không đến thìthôi, giờ đến Iàmgì?

- Ai thèm giận...

- Thì Ban không giận.. Nghe chị Thi nói mớibiết Ban bệnh.. Họcvề ghéngay đây liền...

Ban cố làm giọng mệtmỏi, ravẻ chánchường:

- Tôi đâu biểu Ngân lại thăm tôi...

Ngân ngâythơ:

- Bộ Ban còn giận Ngân thiệt hả?

- Ai giận làmgì?

- Sao nghe giọng Ban buồn thế!

Ban cố níncuời, nói mônglung:

- Buồn chuyện khác chứ mắcmớ gì đến giận đến hờn chomệt.

- Ban buồn chuyện gì vậy?

Ngân ngậpngừng.

- Hỏi chi?

Ban trảlời cụtngủn.

- Nè, Ban. Giận thiệt hở?

Ngân lại hỏi.

Ban bậtdậy:

- Ừ, giận thiệt.

- Giận chuyện mấy hômnay Ngân không lại thămhỏi...

Giọng Ngân lơira thật dễghét khi Ban chợt nhớđến chuyện cũ, chuyện "lốimưa mịtmùng". Ban nói gắtgỏng:

- Thôi, hỏi hoài. Giận chuyện khác...

- Đừng giận nữa nghe! Ban ăn cam nhé..

Bìnhthường nếu thế thì đẹp biếtbao, quí biếtbao, ngọt biếtbao?

Khốnnổi Ban đang thấy tứctức:

- Thôi, tôi không ăn... Cámơn!

Ban nói khi tiếng guốc đang tiếnlại gần mình và chínhvìthế mà Ngân lùilại. Ban đâm tiếctiếc. Rồi lại tức. Ngân nói:

- Ban không ăn thì để ai ăn đây cho hết.

- Ngân đem vềnhà ăn hết đi.

Ban nói gằn.

Ngân vẫncòn dịudàng:

- Ban giận thiệt sao Ban? Chuyện gì vậy nói nghe coi...

Ban imlặng một lúclâu nghĩkế để nói cho đã, chứ nói liền bâygiờ thì kìkì. Thànhthử Ban nói ravẻ như chẳng ratiếng mà ra giọng thìthào khôngthànhlời.

Ngân kiênnhẫn, tiếnlại.

Ban cúixuống như để lắngnghe Ban nói. Ban thấy hơithở Ngân nóng phủxuống mặt thật thơm.

Chuyện thơthẩn cũng baybỗng đâu mất. Ban nghe một nỗi dịudàng đang ấpủ lên mặt mình, nhưng Ban chẳng dám quaylên dù rất muốn vì... Ban mấybữarày chưa xúcmiệng nghekì. Chỉ cần ngữa lên là gặp ngay gươngmặt dịudàng của Ngân. Ban biết thế, nhưng kẹt. Ban nghĩkế khác, látsau Ban nói vẫncòn quaymặt vô tường.

- Nhờ Ngân mua giùm Ban ít đồng xímuội rồi về Ban nói cho nghe.

- A, dễ quá! Ngân thởra, bậtchạy khua tiếng guốc tungtăng rakhỏi phòng còn ngherõ. Thế là Ngân đã mắcmưu Ban.

Ban ráng nhướngmình trởdậy, lêbước ra đóngchốt phòng bêntrong lại rồi "dớt" vài múicam về giường nằm nhai ngonlành. Ban cười khi thấy Ngân mắcmưu minh. Cho conbé đập gọimởcửa chết luôn, và cho giận luôn bỏghét.

Quảvậy. Lâusau có tiếng guốc khua về phía cửaphòng và tiếng gõcửa. Cốc cốc. Imlặng. Cốc cốc. Ban tủmtỉm cười mộtmình khoáitrá. Cốc cốc. Imlặng. Ban chờđợi tiếng gõ tiếptheo nhưng hìnhnhư tiếng guốc đang rờikhỏi cửaphòng với tiếng đi như chạy vấpváp:

- Má ơi! Má! Chết.

Tiếng chị Thi rõràng nhưvậy. Ban bậtdậy chưakịp phảnứng thì đã nghe chị Thi nói thật to, nghe rõ lồnglộng:

- Sao cửa càichặt imlìm ởtrong thế?

Tiếng má Ban:

- Sao ?

- Con nghi quá?

Chị Thi với giọng sợhãi thựcsự.

- Nghi gì?

Mẹ Ban hỏi gấp.

Ban nghethấy cả chị Thi thở:

- Roi.. nó tựtử.

Bấtngờ Ban nghe tiếng mẹ thétlên lẫn tiếngkhóc thực lớn:

- Con ơi! Con ơi! Con ơi.. Ban ơi!

- Rồi tiếng guốc của bà đổxầm về phía phòng, và tiếng guốc chị Thi tiếptheo trongkhi Ban muốn nóilớn: HỔNGPHẢI!

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
* Ghinhận sựkiện thậpniên '70 nhiều họcsinh nam trunghọc đệnhịcấp đềucó hútthuốclá.

Phan Cung-Nghiệp
Saigon 1973

Source: www.ndclnh-mytho-usa.org