11/9/25

Chinese Lyrics of Vietnamese Songs

Buồn Làmchi Em Ơi?
阿妹 啊,何 愁?
Āmèi A, Hé Chóu?

Phổnhạc: Nguyễn Minh Cường
作曲: 阮明强
Đặtlời: Nguyễn Anh Vũ
作詞: 阮英武
Phiêndịch 翻譯: dchph



阿妹 啊, 何 愁?
Āmèi a, hé chóu.
Buồn làmchi em ơi?
葉 青 後 會 枯萎,
Yè qīng hòu huì kūwěi.
Láxanh rồi cũng phaimàu.
情緣 想 永久,
Qíngyuán xiǎng yǒngjiǔ.
Ngỡ duyên mình bềnlâu.
安得 隔離 過 早.
Āndé gélí guò zǎo.
Aingờ lại xacách nhau.

月亮 於 頂頭,
Yuèliàng yú dǐngtóu.
Trăng treo trên máiđầu.
有 心思 而 愁.
Yǒu xīnsī ér chóu.
Tâmtư nên âusầu.
過 不少 甘苦,
Guò bùshǎo gānkǔ.
Qua baonhiêu dãidầu.
天 要 下雨, 娘 也 嫁人,
Tiān yào xiàyǔ, niáng yě jiàrén.
Mà lại nỡ quacầu sangngang.

阿妹 啊, 何 愁?
Āmèi a, hé chóu.
Buồn làmchi em ơi?
情 絕, 緣份 也 沒,
Qíng jué, yuánfèn yě méi.
Hết duyên, phận cũng lỡlàng.
憐惜 一輩 蕭條,
Liánxī yī bèi xiāotiáo.
Tiếc mộtđời xơxác.
情緣 愕然 尷尬.
Qíngyuán èrán gāngà.
Ngỡngàng chuyệntình tráingang.
誰 那麼 無情,
Shéi nàme wúqíng.
Ai gieo bao phũphàng,
妳 一 枝 花 變老?
Nǐ yī zhī huā biànlǎo?
Cho hoa kia úatàn?
心疼 紅顏 命薄,
Xīnténg hóngyán mìngbáo.
Thương sốkiếp bẽbàng,
然而 自責 太過 魯莾.
Rán’ér zìzé tàiguò lǔmǎng.
Rồi cứ trách mình quá vộivàng.

--> 1 X 2

阿妹 啊, 何 愁?
Āmèi a, hé chóu.
Buồn làmchi em ơi?
辛酸 請 承上 天.
Xīnsuān qǐng chéngshàng tiān.
Xótxa xin gửilên trời.
等 雨停 日晴,
Děng yǔtíng rìqíng.
Chờ ngàymưa thôi rơi,
把 愁悶 遠離 眼線.
Bǎ chóumèn yuǎnlí yǎnxiàn.
Mang nỗisầu lìaxa tầmvới.

將來 後半生,
Jiānglái hòubànshēng.
Đời còn bao tươnglai,
路 誤了 還 可 回轉.
Lù wùle hái kě huízhuǎn.
Lỡ sai vẫn kịp quaylại.
時光 已 沖淡,
Shíguāng yǐ chōngdàn.
Dù thờigian phôiphai,
只 乘下 吁嘆 長短.
Zhǐ chéngxià yùtàn chángduǎn.
Xin góivào một tiếng thởdài.

阿妹 啊, 何 愁?
Āmèi a, hé chóu.
Buồn làmchi em ơi?
風雨 哪 由 咱倆.
Fēngyǔ nǎ yóu zánliǎng.
Nắngmưa nào bởido mình.
全 都是 天意,
Quán dōushì tiānyì.
Tấtcả là thiêný,
因此 咱倆 斷情.
Yīncǐ zánliǎng duànqíng.
Nên tình đànhphải dởdang.

我 想 把 紀念,
Wǒ xiǎng bǎ jìniàn.
Xin mangtheo kỷniệm,
與 其他 懷念, Yǔ qítā huáiniàn.
Thêm baonhiêu nỗiniềm,
隨 落花 流水,
Suí luòhuā liúshuǐ.
Theo hoarơibênthềm,
以 永久 埋藏 心底.
Yǐ yǒngjiǔ máicáng xīndǐ.
Và giữmãi tận đáy contim.

--> 2 X 2

阿妹 啊, 何 愁?
Āmèi a, hé chóu.
Buồn làmchi em ơi?
阿妹 啊, 何 愁?
Āmèi a, hé chóu.
Buồn làmchi em ơi?


x X x

Em Hiền Như Ma Sơ
妹 善 於 修女
Mèi Shàn Yú Xīunǚ 

作曲 Zuòqǔ: 范維 Fàn Wéi (Nhạc: Phạm Duy) --
作詞 Zuòcí: 阮必然 Ruǎn Bì Rán (Thơ: Nguyễn Tất Nhiên)
翻譯 Fāngyì (Phiêndịch: dchph)



濛雨 中 送 妹,
Méngyǔ zhōng sòng mèi.
Ðưa em về dưới mưa,
言語 已 無味,
Yányǔ yǐ wúwèi.
Nóinăng chi cũng thừa,

如 煙雨 霏霏,
Rú yānyǔ fēifēi.
Như mưa đời phấtphơ,
故得 咱倆 配?
Gùdé zánliǎng pèi?
Chắc ta gầnnhau chưa?

我 巧手 無聊,
Wǒ qiáoshǒu wúliáo.
Tay ta từng ngóntay,
捋 妹 背 長髮.
Lǚ mèi bèi chángfà.
Vuốttóc em lưng dài.
咱倆 茶館 呆,
Zánliǎng cháguǎn dāi.
Ðôita vào quán trưa,
有緣 無份 啊.
Yǒuyuán wúfèn a.
Nhắcnhau tình phôipha.

妹 心靈 無愧,
Mèi xīnlíng wúkuì.
Em mang hồn vôtội,
堂皇 十字架, Tánghuáng shízìjià.
Ðeo thánhgiá huyhoàng,

而 我 懺悔 中,
Ér wǒ chànhuǐ zhōng.
Còn ta nhiều sámhối,
為何 仍 荒唐.
Wèihé réng huāngtáng.
Màsao vẫn hoangđàng.
濛雨 中 送 妹,
Méngyǔ zhōng sòng mèi.
Ðưa em về dưới mưa,
言語 已 無味,
Yányǔ yǐ wúwèi.
Nóinăng chi cũng thừa,

濛雨 中 送 妹,
Méngyǔ zhōng sòng mèi.
Ðưa em về dưới mưa,
交歡 而 生疏...
Jiāohuān ér shēngshū...
Cónhau mà như xa...
妹 修女 善良,
Mèi xiūnǚ shànliáng.
Em hiền như ma soeur,
我 四季 病沈,
Wǒ sìjì bìngchén.
Vếtthương ta bốnmùa,
我 顆心 裂痕,
Wǒ kēxīn lièhén.
Tráitim ta bệnhhoạn,

我 妹 啊, 啊妹! Wǒ mèi a, āmèi!
Em yêu, này em yêu!

我 要 妹 祈禱,
Wǒ yào mèi qídǎo.
Ta nhờ em ru ta,
祈禱 我 無神,
Qídǎo wǒ wúshén.
Hãy ru tên vôđạo,
挽救 妳 儍瓜,
Wǎnjiù nǐ shǎguā.
Hãy ru tên khờkhạo,

我 妹 啊, 阿妹!
Wǒ mèi a, āmèi!
Em yêu, này em yêu!
濛雨 中 送 妹,
Méngyǔ zhōng sòng mèi.
Ðưa em về dưới mưa,
騎車 下 路 陡.
Qíchē xià lù dǒu.
Chiếcxe lăn dốc già,
濛雨 中 送 妹,
Méngyǔ zhōng sòng mèi.
Ðưa em về dưới mưa,
塵泥 噴 妳 髮. Chénní pēn nǐ fà.
Tóc em bùn lưathưa.

濛雨 中 送 妹,
Méngyǔ zhōng sòng mèi.
Ðưa em về dưới mưa,
我的 小妹 啊,
Wǒde xiǎomèi a.
Hỡi côem bénhỏ,
情緣 已 過去, Qíngyuán yǐ guòqù.
Ôi duyêntình đãqua,
遐心 必有 否? Xiáxīn bìyǒu fǒu?
Có baogiờ không xưa?

妹 肩膀 淋雨, Mèi jiānbǎng línyǔ.
Vai em tròn dưới mưa,
淚雨 乾 又 濕, Lèiyǔ gān yòu shī.
Ướt baonhiêu cũng vừa,
如 幽情 離去, Rú yōuqíng líqù.
Như ưutình đãxa,
淋 透 修女 心. Lín tòu xiūnǚ xīn.
Thấm linhhồn Ma Sơ.

啦, 啦, 啦, 啦... Lā, lā, lā, lā...
La, la, la, la...
啦, 啦, 啦, 啦... Lā, lā, lā, lā...
La, la, la, la...

x X x

Bốnmươi Năm Tình Lậnđận
四十年 潦倒 的 愛
Sìshí Nián Liáodǎo De Ài


Phổnhạc (作曲 zuò​qǔ -- Music): Phạm Duy (范維 Fàn Wéi)
Đặtlời (作詞 zuòcí -- Lyrics): Nguyễn Tất Nhiên ( 阮必然 Ruǎn Bì-Rán)
Phiêndịch (翻譯 fānyì -- Translated by): dchph




四十 年 潦倒 的 愛, 咱倆 都 憔悴,
Sìshí nián liáodǎo de ài, záliǎ dōu qiáocuì.
Bốnmươi năm tình lậnđận, haiđứa cùng xanhxao,
四十 年 已 承受... 其 長嘆短息.
Sìshí nián yǐ chéngshòu... qí chángtànduǎnxī.
Bốnmươi nămtrời chịuđựng, cùng thởdài nhưnhau,

四十 年 潦倒 的 愛, 咱倆 都 損耗,
Sìshí nián liáodǎo de ài, záliǎ dōu sǔnhào.
Bốnmươi năm tình lậnđận, haiđứa cùng hưhao,
四十 年 夫妻 情, 各 走 各 的 路.
Sìshí nián fūqī qíng, gè zǒu gè de lù.
Bốnmươi năm tình vợchồng, haiđứa đành xanhau.

昔 妳 髮 紮辮, 想 延長 年幼,
Xī nǐ fà zhābiàn, xiǎng yáncháng niányòu.
Em xưa còn thắtbím, nuôidưỡng thêm ngâythơ,
我 手腳 慌亂, 校園 遞 情書.
Wǒ shǒujiǎo huāngluàn, xiàoyuán dì qíngshū.
Anh xưa còn línhquýnh, giữa sântrường traothư.

妳 常 給 睞目, 我 抬頭 望睹,
Nǐ cháng gěi làimù, wǒ táitóu wàngdǔ.
Em thường hay mắtliếc, anh thường ngóngcổ cao,
茶館 我 期待, 街頭 妳 漫步.
Cháguǎn wǒ qídài, jiētóu nǐ mànbù.
Ngoàiđường em bướcchậm, quánchiều anh nônnao.

四十 年 潦倒 的 愛, 咱倆 都 憔悴,
Sìshí nián liáodǎo de ài, záliǎ dōu qiáocuì.
Bốnmươi năm tình lậnđận, haiđứa cùng xanhxao,
四十 年 已 承受... 其 長嘆短息.
Sìshí nián yǐ chéngshòu... qí chángtànduǎnxī.
Bốnmươi nămtrời chịuđựng, cùng thởdài nhưnhau.

四十 年 潦倒 的 愛, 咱倆 都 損耗,
Sìshí nián liáodǎo de ài, záliǎ dōu sǔnhào.
Bốnmươi năm tình lậnđận, haiđứa cùng hưhao,
四十 年 夫妻 情, 咱倆 走 各 路.
Sìshí nián fūqī qíng, záliǎ zǒu gè lù.
Bốnmươi năm tình vợchồng, haiđứa đành xanhau.

妳 也許 現在, 無 情侶 可 撈.
Nǐ yěxǔ xiànzài, wú qínglǚ kě lāo.
Em bâygiờ cólẽ, thôi tính chuyện lọclừa.
我 也許 現在, 是 個 投降者.
Wǒ yěxǔ xiànzài, shì gè tóuxiángzhě.
Anh bâygiờ cólẽ, xin làm người tìnhthua.

教堂 鐘聲 鳴, 主 雕像 變 瘦,
Jiàotáng zhōngshēng míng, Zhǔ diāoxiàng biàn shòu.
Chuông nhàthờ đổ lạnh, tượng Chúa gầy hơn xưa,
我 主 是 也許... 在 人間 淋雨.
Wǒ Zhǔ shì yěxǔ... zài rénjiān línyǔ.
Chúa bâygiờ cólẽ, xuống trầngian trong mưa.

我 也許 現在, 摯切 一 信徒,
Wǒ yěxǔ xiànzài, zhìqiè yī xìntú.
Anh bâygiờ cólẽ, thiếttha hơn tínđồ,
想 成 十字架, 教堂 屋頂 駐,
Xiǎng chéng shízìjià, jiàotáng wùdǐng zhù.
Xin làm câythánhgiá, trên nóccao nhàthờ,
孤單 看 灰塵, 身 覆蓋 青苔.
Gūdān kàn huīchén, shēn fùgài qīngtái.
Côđơn nhìn bụibặm, xanh xácrêu phủmờ.
登 十字架 前, 傻人 有 傻福.
Dēng shízìjià qián, shǎrén yǒu shǎfú.
Trước ngày lênngôi Chúa chưachắc không dạikhờ.

四十 年 潦倒 的 愛, 咱倆 耆老 多,
Sìshí nián liáodǎo de ài, záliǎ qílǎo duō.
Bốnmươi năm tình lậnđận, haiđứa già hơn xưa,
四十 年 夫妻 情, 咱們 耆老 了.
Sìshí nián fūqī qíng, zámen qílǎo le.
Bốnmươi năm tình vợchồng, mình đã già hơn xưa.

咱們 耆老 了...
Zámen qílǎo le...
Mình đã già hơn xưa...

x X x

Xin Đừngcó MùaĐông
冬天 請 甭 來
Dōngtiān Qǐng Béng Lái


Sángtác . Composer: Trúc Giang
樂曲: 竹江
Yuèqǔ: Zhújiāng
翻譯: Translated by dchph




冬夜 蕭條 (Dōngyè xiāotiáo),
Đêm Đông hắthiu,
外頭 寒淒 (Wàitóu hánqī.)
ngoàitrời giárét.

誰 在 浪遊 (Shéi zài làngyóu),
Ai đang lãngdu
神魂 何 處? (Shénhún hé chù)
thảhồn vềđâu?
相思 (Xiāngsī)
Thươngnhau
請 倚 幾句 恩情 (Qǐng yǐ jǐjù ēnqíng)
xingởi vài câu ântình.
當年 冬季 (Dāngnián dōngjì)
Có nhớ Đông nào
是否 記得 ? (Shìfǒu jìdé)
ngàytháng bênnhau?

多年 分岐 (Duōnián fēnqí),
Baonăm cáchxa
而 心 不離 (Ér xīn bù lí.)
mà lòng không xa.
秋冬 已去 (Qīudōng yǐ qù)
Thu Đông đãqua,
銘記 心底 (Míngjì xīndǐ)
một dạ chờmong.

當年 夜宿 (Dāngnián yèxǐu),
Nhớmãi đêmnào,
情浪 高潮 (Qínglàng gāocháo.)
tình dâng sónggào.
口吻 陰 醉 (Kǒuwěn yīn zuì),
Nhớmãi môi nồng,
魄散 魂飛 (Pòsàn húnfēi.)
hồn thấm mensay.

我的 愛人 (Wǒ de àirén)
Hỡi người tôi yêu
是否 懷念? (Shìfǒu huáiniàn)
thấutình tôi chăng?
昔年 影象 (Xīnián yǐngxiàng)
Bónghình nămxưa
難以 埋沒 (Nányǐ máimò.)
khó nhoà trongtim.

今宿 有人 (Jīnxǐu yǒurén)
Gáctrọ đêmnay,
夢寐以求 (Mèngmèi yǐqíu.)
có người đang mơ,
世道 同路 (Shìdào tónglù),
Mơ giấcmơ đời,
共 人生 (Gòng rénshēng)
chung lốiđi.
你 回來 唄 (Nǐ huílái bei),
Mơ bóng ai về,
愛 親切 (Ài qīnqiè.)
yêu thiếttha.

冬霄 淒薄 (Dōngxiāo qībó)
Đêm Đông giábăng
眼 望 遠遐 (Yǎn wàng yuǎnxiá),
nhìnvề xaxăm,
心 已 委屈 (Xīn yǐ wěiqū),
Cho tim héohon,
寒冬 曲折 (Hándōng qūzhé.)
mõimòn vì Đông.

今年 冬至 (Jīnnián dōngzhì)
Nếu biết Đông nầy
你 若 不 回 (Nǐ ruò bù huí),
người không trởlại,
寧願 永別 (Níngyuàn yǒngbié)
Xin luôn nguyệncầu
冬季 甭歸 (Dōngjì béngguī.)
đừngcó mùaĐông.


6/9/25

Niềmvui Chânthành

Truyệnngắn: Phan Cung-Nghiệp




(Trích tuầnbáo Tuổi Ngọc số 107, tuầnIễ từ 21-6 đến 28-6-1973)

Hômnay có giờ giachánh nộitrợ, hai giờ đầu lớp Hương đượcphép đichợ mua thịtheo để làm thịtchàbông. Đốivới những bạnhọc khác thì giờ thịtchàbông cólẽ là giờ chán nhất vì quanhquẩn thì cũng chừngấy côngviệc, đứanào cũng biết làm món này cả nhưng chảbiết cô K. "mắc cái giống gì" mà mãi bắt lớp Hương làm hoài. Riêng đối với Hương, cáchđây không hơn một tháng cũng thế -- sự chánngấy món đó -– nhưng nay thì khác. Dĩnhiên là phải có lýdo, mộtmình Hương biết, và connhỏ Hồng ngoạilệ phải biếttuốt luôn, bạn 'đầuấptaygối' mà lị! Và cólẽ giờnày là giờchót của món thịt chà-bông-chà-hoa đó. Vìvậy hômnay Hương cóý chútâm đặcbiệt vào giờhoc làm món này, nhấtđịnh Hương phảiđược cô K. chođiểm nhất và khen nứcnở, ngoàira còn một người... Ai đó nhỉ? Ngoài Hồng ra, có đứanào hỏi thế chắcchắn Hương chỉ cườitrừ thaycho câutrảlời là gọn nhất, khỏi lôithôi.

Đàn áotrắng của lớp Hương đếnlúc thựctình rãrời, nhưng nắngsớm tươimới làm họ rựcrỡ, tươimát lạlùng. Đólà niềmvui congái sẽ được rongrẫy trong chợ, mặcnhiên có thêm giờ ănhàng vặt... Hương và Hồng bướcchậm sau hết, xuống mấy bậc tamcấp qua sân ra cổng. Mấy đứa contrai giờ nghỉ đang dượt banh ngoàisân bỗng ngừnglại ngẩnngơ nhìn họ. Trông đám họcsinh nam áoxanh chợtnhiên ngâyngô mộtcách tộinghiệp. Đám áo xanh kỹthuật máymóc kia đang mềmlòng dõimắt trôngtheo mấy cô nấunướng, kẻ xách giỏ, người mang bị... cô nào cũng xinh như mộng.

– Trưa nay nói cô K. cho "qua" ghé bênấy ăncơm với!

– Chà hômnay có món đặcbiệt chúngmầy ạ!

– Chắc gà rôti...

– Rôti không ngon. Gỏi đi...

Quá quenthuộc với từng ấy lời của bọn contrai cùng trường, đàn congái áotrắng chỉ biết giấu môicười trong nón. Bọn con trai cả cười khi nghe một cô dạnmiệng "trảmiếng":

– Dạ, hômnay mấy chị nấu bùloong ốc sắt cho mấy em nhậunhẹt với nhớtmáy...

Quả là ngônngữ của dân kỹthuật!

Hương kéo nhanh Hồng lướtqua khỏi sânbanh để tránh cuộc đốithoại kỳcục kia, nhưng vẫn khôngkhỏi một người: San! San ngồi dưới một gốc câydương hútthuốc ở gần cổng, chẳng chờ ai, giáosư Quốcvăn, nhưng dườngnhư tầmmắt của chàng cóý hướngvề Hương.

Vài ba đứa họctrò congái chào San hoặc có đứa cốý lơđi nhưng chắc San chẳng bậntâm đón. San hỏi Hương khi nàng đi ngang qua chỗ chàng ngồi:

– Hômnay còn ngứa cổ không Hương?

Hương cười trong miệng không trảlời. Hồng nghịchngợm:

– Tự hổmnay Hương nó hết thuốc xìgà rồi thầy...

San mĩmcười trước lời nóiđùa tinhquái hơn San tưởng, chàng radấu hai người ngừnglại rồi đưa một tay vào trong túi của chiếc áo phongtrần chàng đang mặc:

– Tôi còn đây, biếu cô...

Dĩnhiên là chẳngcógì ngoài lời nóiđùa vôtộivạ của chàng giáosư quốcvăn vuitính đó. Hương bậtcười thành tiếng kéo Hồng bỏ chạynhanh theo lũbạn racổng đợi xelam về phố, đichợ.

Chắc bạn ngạcnhiên về mẫu đốithoại trên lắm đấy nhỉ? Nhưng khoan thắcmắc vội, vì đólà "điểncố" của Hương và Hương chắc chẳng nỡ hẹphòi gì mà phải giấu bạn đâu bạn ạ!

Đám áotrắng lầnlượt leo lên những chiếc xelam về phố hết, và sauhết vẫncòn Hương và Hồng là hai người cuối của lớp. Khôngphải họ lậpdị và xacách bạnbè, vì riêng Hương muốn Hồng hoàchung với nàng một chút vui của nàng khi nghĩđến một người. Suốt chuyến xelam, gầnnhư chỉcó mình Hương nói, Hồng chỉ nghe và cười. Cólẽ đám hànhkhách cùng xe ngạcnhiên lắm với mấy mẫu đốithoại:

"Rachợ mình làm một bụng bánhdây cho no, trưa khỏi ăncơm."

"Haylà mình mua hai khúc bánhmì ăn thế cơm nhé!"

"Tao khôngbiết. Mầy nhịnđói rángchịu... tao thì ăncơm... làm thịtchàbông xong thì ăn chứ để ruồi đậu..."

"Bộ mầy không thương thân ốmyếu hohen của Minh sao?..."

"Ơ! Mắcmớ gì đến tao..."

"Dóctổ! Nhớ nhé... thôi thì để tao nhịn..."

"Ừ! Đói rángchịu."

"Nè! Giỡn mà giận thiệt hở? Cười lên cái coi!"

"Tao mà thèm giận chi."

Đạikhái nhưthế. Chắcchắn đám hànhkhách cùng chuyến xe chẳng hiểu hai cô nhỏ lơnlớn đó nói gì. Và cả bạn nữa! Bạn chưa hiểu gì phải không?

Đám congái lớp Hương ùa xuốngphố, phá gần vỡ chợ. Mấy dãy bán bún, bánhbèo, bánhdây trong chợ vỡ vui tiếngcười của họ. Bóng áo trắng ngập lốiđi. Thiênhạ chẳng lạlùng gì cho lắm vì ai lạgì... congái ấy mà!

Hương và Hồng rảoquanh khắp chợ. Saukhi lựa mua thịt để chàbông hai người làm một bụng bánhdây ở một hàngquán quenthuộc, và không quên mua hai khúc bánhmì to tổbố.

– Hôm nay gói thịt nầy hơi nặng cân đó mầy ạ! Hồng nói. Hương cườicười, ánhmắt nàng chợt nức lên một hìnhảnh vẽvời, về một người: hômnay có quà nặngcân cho anh đấy anh ạ! Hương nóithầm và nàng không khỏi nônnóng đợi hai giờ đichợ qua nhanh.

Sauđó hết hai giờ, bọn congái vềlại trường. Và giờhọc trôiqua. Hương cốgắng làm món thịtchàbông thật khéo và nêm thêm tí mắm cho mặn hơn một chút. Chàng vẫn thường bảo chàng đem nó nấucanh với rau hơi lạt phải không? Hômnay thì chắc vừaý chàng rồi! Thầmthì mộtmình nhưng Hương hơi thấtvọng vì không chiếmđược sốđiểm nàng mongmuốn. Cólẽ cô K. cho "mắc" quá đấy! Thôi mặc, đâu phải mình làm cho cô ăn! Hương tựnhủ.

Giờ ăncơm hơi trễ, hơn một giờ trưa lận. Vìthế mà đỡcó bọn contrai áo xanh quấyrối lẩnquẩn ngoài hànhlang. Đến lúc thì mạnh cơm ai nấy nấu, nồi khê, nồi cháy, nồi sống gì cũng được vì món nầy ngoạilệ không chấmđiểm; cô K. cũng chỉ biết cườitrừ ráng nhai rã răng bởi những hạt cơm sượngsùng, và ráng ngửi mùi cơmkhê cơmkhét. Thế mà bọn congái vẫn ăn ngonlành. Hương chỉ nấu mộtít cho cólệ xong cho thết tụi bạn. Nàng và Hồng lấy bánhmì ra ăn. Tụi bạn mở to đôimắt kỳlạ nhìn Hương đem món thịt chàbông đóng kỹ vào hộp sữa ghigô. Mặc chúng, Hương làmtỉnh theo ý nàng.

Bọn congái cốtình kéodài bữacơm, để nghịchphá và để... lâu đến giờhọc lýthuyết. Hômnay chắc học lýthuyết cáchlàm bánh ngọt, bánh chua gìđây!

*

Buổisáng chủnhật trời lấtphất mưa. Hương dậysớm hơn ai hết trongnhà, ngay từ lúc mặttrời còn ngủquên dưới biển. Hương nônnóng chờ cơn mưa qua để đi nhàthờ. Nhàthờ! Khá hàihước đốivới nàng, cóphải đâylà cái lýdo duynhất của nàng để đến nhà chàng? Hương có đủ lýdo để rờikhỏi nhà, trong baolâu và bấtcứ lúcnào, nhưng luônluôn cái lý đilễ nhàthờ vào ngày chủnhật vẫn làm hàilòng bamẹ nàng hơnhết. Cókhi Hương xinphép đilễ... hai bận trong cùng ngày. Thật buồn cho Chúa khi có một conchiên hư bởi tìnhyêu. Đángtrách thật anhchàng nàođó đã ámảnh mãi tríóc Hương.

Cơnmưa thật nhỏ, lớtphớt nhưng kéodài. Những luồng gió bốclên từ biển trôi vào lụcđịa không làmcho Hương chúý thơthẩn như một ngàyxưa nào nữa mà giờ chỉ còn nỗi mongngóng, bồnchồn trong lòng ngườicongái học trò mớilớn. Chắc Hương phải dầmmưa đi mất.

Thiệp. Thiệp. Đến lúc nầy Hương mới bật kêu thànhtiếng cho một cáitên yêudấu. Hương lolắng khônghiểu Thiệp có giữ đúng hẹn chờ nàng ở nhàtrọ của chàng không hay lại bị San kéođi mất. San. Cái tên San dễghét ngàynào giờ lộn trởvề tríóc Hương. Giáosư gì mà kỳ cục, cười hoài. Nếu Hương biết San khôngphảilà bạn Thiệp chắcchắn cái tên San và khuônmặt chàng là nhânvật dễghét nhất trên trầnđời nầy. Lúc chưa biết Thiệp, Hương chưahề chịu cười một phát với San. Ngay những ngày đầutiên San mới đổi tới dạy, chàng đã làm một chuyện buồncười nhất trong đám giáosư chưa có ai như chàng. Nếu Hương nhớkhônglầm thì cáchđây chẳnglâu độchừng gần một niênhọc và một ngày sau khi San hiệndiện trong trường. Hương lúcđó bị dịứng ngứacổ và nàng thườngphải lahét bựcbội với chính nàng khôngít về cái chứng quáiác ấy! Hômđó, Hương và Hồng đihọc, xuikhiến sao mà cơnngứa lại nổilên ngaylúc bướcvào cổng chính là lúc San đứng dưới một tàn câydương gần đấy hútthuốc. Hương xoa mãi chiếc cổ không hết, nàng hétlên với Hồng:

– Trờiơi ngứa cổ quá!

Vừa dứt tiếng Hương đã ngheđược tiếng của vị giáosư quốcvăn đángkính:

– Ồ, tại cô hút xìgà nhiềuquá đó!

Trờiơi! Thậttình Hương muốn chếtgiấc choqua cơn ngượngchínngười. Hương có cảmtưởng như đôimá nàng rựchồng như quả gấc chínmùi. Mớiđầu tưởng cậu áo xanh kỹthuật nào, aidè là vị giáo sư chẳng nhỏnhít gì! Và vềsau, cứ mỗilần gặp nàng là San hỏi: "Cô đã bỏhút xìgà chưa? Xìgà độnầy có chất gì đấy làm ngườita ngứacổ lắm cô ạ!"

Riêng với bạngái trong lớp của Hương, Hương mang thêm một tên mới: "Hương Xìgà!". Thậtlà chịuhếtnổi! Saunầy quen Thiệp, Hương mới thấy tính San và Thiệp thật tươngphản dù hai người là bạnthân nhau. Thiệp vôgiacư nghềnghiệp nhưng lúcnào cũng mang trênngười một vócdáng trầmtĩnh đặcbiệt. Cóphảilà duyênnợ vì thếđó không? Chàng ítnói, nụcười gầnnhư chỉ nở nửa bờmôi. Đôibalần Hương có hỏi Thiệp về tínhnết quáưlà vuivẻ của San, Thiệp chỉ cười bảo bạn thânnhất của anh đó! Cóý gì với anh thì ráng mà chìu hắn! Sau ngày Hương cảmthấy rằng nàng "cảm không cúm" Thiệp thì đã đến lúc nàng phải làmlành và gượngvui với lối cườiđùa của San. Quáimặc thay! Khônghiểu cóphải Thiệp chỉ đường chỉ lối không mà hìnhnhư San cốtình không chịukhó cười với nàng một phát. Vụ nầy làm nàng sốtruột mất mấy ngày, song đâurồicũngvàođấy!

Nắng ngoàitrời bắtđầu rạnglên sau đám mâygiông mù ẩm hơinước, cơnmưa gầnnhư chỉcòn là hơi may phớtlạnh lẫn gióbiển. Hương đứng tựavào balcon nhìnxuống dướiphố đang dần đông người qua, nàng chẳngthể chờ lâu hơn nữa. Nàng trởvào thay một chiếc áodài màu nâu nhạt. Nàng nghĩrằng chắc vừaý Thiệp nhất! Chiếc lonsữa ghigô đựng thịtchàbông đã được bọc sẵn trong một lớp giấybáo từ mấy ngày trước được lôira dưới gầm bànhọc chờ đó sẵnsàng. Nàng bướcxuống nhà, trông nàng vẫn rựcrỡ trong chiếc áodài màu nâu dịu kia thuagì màu láthắm. Ngoàikia nắng đang lên, sẽ tôđiểm thêm cho nàng lộnglẫy.

Hômnay Hương tự ký cho mình cái giấyphép đilễ nhàthờ mà không cần chữký thịnhận của Hồng như vài lần trước. Quốchội độcđầuđộcnhân đã uỷquyền cho nữhoàng vào chủnhật này rồi! Nhưng nếu không được uỷquyền thì Quốchội-Hồng kia vẫn chỉlà cơquan lậppháp bùnhìn chỉ làm bìnhphong chemắt đến xinphép cho Hương "đilễ nhàthờ" để đến chỗ hẹnhò.

Chủnhật, phố vừa ngớt mưa, thiênhạ đổra đầyđường. Thật là hạnhphúc tuyệtvời nếu được langthang qua mấy ngõ. Nhưng Hương chẳng đủ kiênnhẫn để lếtbộ xuống mãi tận cuốiphố để đến nhàtrọ của Thiệp. Hương leolên một chiếc xelam ngượcchiều vừa trờtới để đánhcướp thờigian. Khôngkhéo San đến trước nàng mất. San nếu đến trước chàng chẳngbaogiờ với Thiệp cả hai lại chịu bócẳng ởnhà. Họ đi. Thiệp đi và dườngnhư chàng vôtình quên cáihẹn của ngườicongái họctrò nhỏ dễthương. Hương vẫn gặp hoài trườnghợp này nhưng nàng khôngdám giận. Thiệp là người khônghề biết nănnỉ và chìulòng congái. Suốt cuộctình mớilớn trong đời congái của Hương chỉ có nàng chìu Thiệp mộtcách đơnphương và vôđiềukiện. Ở Thiệp, trong chàng ẩnchứa một cáigì vừa khinhbạc và hữnghờ lạlùng. Thiệp chưalầnnào cóthể làm Hương thíchthú vừaphải với một thứ hạnhphúc đơngiản là cầmlấy bàntay nàng. Hương đã đợi từlâu, nhưng Thiệp lạilà kẻ như mù hai mắt. Có lẽ cặpkính trên sóngmũi bọc mắt Thiệp quá dày chăng? Điềuđó chỉcó trời biết! Và Hương vẫncòn trong niềm chờđợi rưngrưng. Khôngphảilà Thiệp nhútnhát, mà do một điềugìđó ở chàng còn quá bíẩn và lạlùng đối với nàng mà nàng khôngdám thử một lần tìmbiết. Có phải hạnhphúc mongmanh dễvỡ về một ảotưởng làm nàng chùnglòng? Không, Hương yêu Thiệp ở niềmkỳquặc của chàng.

Chiếc xelam chở Hương chạyra ngoạiô thànhphố, Hương xuốngxe nửa đoạnđường đưara bếnxe chính. Hương rộnràng bướcchân, xônxao ýnghĩ, phấtphới tócbay bằng những xốnxang trong tâmhồn chimsẻ. Nhìn lên tầnglầu có phòng Thiệp mướn, Hương gặp nhiều dấuhiệu quenthuộc mà nàng có quyền tinrằng Thiệp còn nằmnhà và cólẽ chàng đang kéodài giấcngủ muộnmàng.

Hương tựnhiên vàonhà và bướclên chiếc cầuthang quenthuộc đã đưa nàng đến baolần với Thiệp. Một tiếng gõ dịudàng vanglên. Hai tiếng thúchối. Ba tiếng dậpdồn. Cánhcửaphòng vẫn đóng imlìm. Hương dodự không muốn mởcửa vào bấtngờ vì ngạiphải bắtgặp khungcảnh bêbối của Thiệp bày đầy ngập phòng và chắc sẽ làm nàng ngượngngùng khôngít dùlà khungcảnh đó nàocó xalạgì đốivới nàng đâu. Chắc Thiệp còn ngủ. Lườibiếng thế anh Thiệp? Nắng đổ đầy ngôivườn sứtrắng dướikia mà anh còn ngủ. Ồ! Không. Có tiếng động sộtsoạt bên trong. Hương chônchân một chỗ bấtđộng không tránhkhỏi đámmây vờn mưa lạcvào trong ýnghĩ làm nàng hanhhanh đôimá. Hương chờđợi. Một phút. Hai phút. Cánhcửa vẫncòn imlìm. Hương đưa bàntay son búp lên, nắm colại, nàng chuyển lẫn một chút giậnhờn vào mấy ngóntay thon. Tiếng gõ hờndỗi. Tiếng néngiận. Tiếng bùngvỡ và cuốicùng là tiếng... phá cửa! Có tiếngcười khúckhích nhonhỏ bêntrong.

Hương cười nhănnhó khi thấy gương mặt Thiệp nhôra sau cánhcửa. Máitóc chàng như tổnhện:

– Xinlỗi, cô hỏi ai?

– Dạ... thưa ông... có ông Thiệp ở nhà không ạ?

– Cô chờ tôi hỏilại ông ấy thửxem?

– Ấy, thôi! Phiền ông quá hà! Thôi nhờ ông nhắnlại có cô Hương nhờ tôi đến đem cho ổng... hộp thịt-chàhoa-chàbông gìđây ông ạ!

– Phiền cô quá! Chắc cô đibộ mỏi... thôi cô traolại cho tôi và cô về đi nhé! Allez! S'il vous plait! Très bien merci!

– Anh đuổi tôi đấy hẳn?

Hương cố níncười nhưng nàng là ngườiđầutiên thuacuộc trong tròchơi đã cũ.

Thiệp mởtung cửa, một mùi ẩmmốc bay ra nồngnặc khứugiác tinhanh của ngườicongái.

– Mới sángsớm mà đã nghe mùi bêbối của anh rồi.

Thiệp cười lùngbùng trong cuốnghọng, chàng hơi ngượngnghịu trước bảntính tựnhiên và hơi vờvật của Hương. Trongkhi chàng mởtung đôi cánhcửasổ nhìn xuống sânvườn, Hương ngồi bên mépgiường lậtlật quyểnsách Thiệp xem dởdang trên tay.

– Anh mới ngủdậy à?

Thiệp lắcđầu trởvề ngồi ở một chiếcghế kê cạnh bànviết mồi một điếu thuốclá. Hương nhìn Thiệp lâu:

– Anh đọcsách?

– Không, sách đọc anh!

Hương bậtcười khúckhích. Thiệp cầm chiếc hộp ghigô được bọc giấybáo bênngoài lắclắc như thử ướclượng sứcnặng của nó. Chàng bậtthốt:

– Anh và San cũng no được cảtháng! Mấy điểm đây côbé?

Hương thấy sao đôi môi Thiệp dễthương quá!


PHAN CUNG-NGHIỆP      

(Sàigòn Hè 1973)